Đắp hình ba người một chó, chẳng ai có sẵn máu nghệ thuật trong người nên mấy người tuyết kia trông chẳng đâu vào đâu.
Chó con nghịch ngợm làm gãy tay “Khương Ninh”.
Vì để thả lỏng tinh thần nên Khương Ninh cũng xả hơi một lần, cô lấy nước sôi từ không gian ra và biến thành băng.
Tay cầm một thìa nước sôi, hất vào không gian thành hình vòng cung.
Hoắc Dực Thâm không giỏi chụp ảnh, móng và khớp xương của anh như bị lão hóa, mấy tấm ảnh chụp tiếp theo trông rất lộn xộn.
Trời ạ, hình như đàn ông ai cũng giống nhau hay sao ấy!
Đậu Đậu vẫn ổn hơn, cô bé chụp mấy lần đều trông rất giống ảnh nghệ thuật, đẹp miễn bàn!
Vì họ vừa mới đến đây làm gì cũng thấy mới mẻ. Ngày nào, bọn họ cũng ngủ nướng, hoặc ra ngoài nghịch tuyết, hoặc ngồi quanh bếp lửa, thỉnh thoảng nướng khoai lang hoặc khoai môn, hoặc đánh bài gì đó.
Đến đây vào ngày thứ chín, cuối cùng gió tuyết cũng đã ngừng thổi sau nhiều ngày liên tiếp.
Khắp nơi đều có tuyết trắng xóa, nhìn không thấy cảnh gì cả.
Ngôi nhà làm bằng container bị bao phủ một lớp băng ở bên ngoài, nếu đứng từ xa thì thật sự không thể nhận ra.
Đậu Đậu ghét sự nhàm chán nên cô bé lại bắt đầu thử trồng rau.
Khương Ninh chỉ cho hạt giống, nhưng không lấy trứng gia cầm ra.
Cô bé rất có năng khiếu, nếu tất cả chỗ đó được ấp và đều nở ra thì cả căn nhà sẽ tràn ngập mùi.
Đậu Đậu đang rải đất, bỗng nhiên chó con lại đứng dậy.
Ánh mắt nó hung dữ, lông trên người dựng hết lên.
Sau đó, nó lao ra nhanh như chớp.
Khương Ninh giật mình, sau đó mới phản ứng kịp rồi lao ra ngoài: “Cola!”
Đến khi cô chạy ra ngoài, chó con đã biến mất ở phía bên kia đồi tuyết.
Chuyện gì vậy?
Nếu phát hiện ra kẻ địch thì chó con sẽ cảnh báo trước, chứ không phải đột nhiên chạy vèo đi như thế.
Ba người chạy lên đồi tuyết chỉ phát hiện ra một vết chân được kéo dài ra xa…
Khương Ninh lấy ống nhòm ra, tìm một lúc mới phát hiện được hướng chó con biến mất.
Nó chạy rất nhanh mà không quay đầu lại.
Hoắc Dực Thâm quan sát những hướng khác và không phát hiện ra điều bất thường.
Không lẽ chó con chán việc ở Bắc Cực rồi đột nhiên bị khủng hoảng nên bỏ chạy?
Nhưng rõ ràng trạng thái của nó mấy hôm nay vẫn ổn mà.
Hoắc Dực Thâm nói: “Đậu Đậu, em ở đây trông chừng, anh chị đi tìm Cola.”
Băng tuyết ngập trời, lỡ nó không quay về hoặc gặp nguy hiểm thì sao?
Khương Ninh lấy vũ khí ra đưa cho Đậu Đậu, sau đó vội vàng chạy về hướng Cola biến mất.
Tuyết không còn rơi nữa, nhưng gió vẫn thổi, thổi bay những bông tuyết.
Chẳng mấy chốc mà dấu chân còn sót lại của Cola đã bị vùi lấp.
Không có dấu vết thì rất dễ nhầm phương hướng.
Khương Ninh đành phải dựa vào trí nhớ, tuyết phủ lên cẳng chân, đi lại cực kì tốn sức.
Gió thổi vù vù, dù họ đã đeo khẩu trang nhưng vẫn thấy khó chịu, một lúc sau lại thở phì phò.
Họ cứ đi mãi đi mãi, cảm giác bị sai hướng mất rồi.
Tuy hai người đã dùng ống nhòm để tìm nhưng chẳng phát hiện ra bất kì dấu vết nào.
Khương Ninh vừa giận vừa lo, uổng công nuôi nó lâu như thế, đến lúc tìm được nó, cô sẽ đánh đòn nó thật đau.
Hơn một tiếng, hai người họ mệt đến mức không thể nhấc nổi đầu gối để đi tiếp giữa trời tuyết.
Hoắc Dực Thâm liên tục quan sát xung quanh, kích động nói: “Bên kia!”
Ở phía xa có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Khương Ninh nhìn rất lâu, đúng là có thứ gì đó màu nâu đang cử động, hơn nữa còn đang nhìn về phía họ.
Hai người họ không dám chậm trễ, bèn bước nhanh hơn.
Khoảng cách được kéo gần, đó đúng là Cola đã bỏ đi.
Con chó này, nó còn biết quay về cơ đấy!
Khương Ninh giận lắm, cô rút ra cây roi mây từ không gian và định đánh nó thật mạnh.
Nửa người nó ngập trong tuyết, nhưng tốc độ của thú bốn chân thì khác, tốc độ nhanh hơn thú hai chân.
Trời ạ, nó còn biết vẫy đuôi cơ!
Dù cho ông trời có chống lưng cho nó thì cũng vô dụng, hôm nay cô phải đánh nó bằng mọi giá!
Khương Ninh giơ cây mây lên, bỗng nhiên phát hiện trên khóe miệng nó có vết máu…
Không chỉ khóe miệng nó bị thương mà trên chân và lưng đều có.
Khương Ninh kinh ngạc, ai làm thế?