Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 950 - Chương 951

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 951 -

Không biết chó con là đang chột dạ hay không biết đau, nó cứ liên tục chạy đến lắc đuôi với con sen của mình.

Nó nằm trên tuyết, khoe bụng ra xin vuốt ve.

Khương Ninh tức muốn chết, cô vội vàng ngồi xuống kiểm tra vết thương của nó.

Trên chân nó có hai vết rách, bị răng sắc nhọn cắn rách, còn trên lưng là vết cào sắc nhọn.

Khương Ninh kiểm tra kỹ lưỡng khóe miệng bị thương của nó, phát hiện một chùm lông trắng.

Lông này... Gấu Bắc Cực?

Không thể nào, chênh lệch thể hình quá lớn.

Hoắc Dực Thâm đánh giá: "Sói?"

Theo bản năng, Khương Ninh cảm thấy không thể nào, dù sao thiên tai đã mười năm rồi, ngay cả con người cũng khó khăn như vậy, động vật...

Nhưng nghĩ lại, bản năng sinh tồn của động vật không kém con người, có lẽ thực sự có con còn sống sót.

Một con sói trắng?

Vậy là chó con thắng hay thua?

Không kịp nghĩ nhiều, sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm, Khương Ninh ôm nó vào không gian.

Cô vừa khử trùng bôi thuốc, vừa chỉ vào mũi nó vừa mắng: "Cola, lần sau nếu mày còn dám tùy hứng như vậy, mày có tin là tao vứt mày ra ngoài đường không?"

Cola có thể nói gì đâu, chỉ giả vờ như con nít liên tục lắc đuôi.

Mắng nó nửa tiếng vẫn chưa hả giận, thậm chí Khương Ninh còn giận lây sang Hoắc Dực Thâm: "Anh còn là huấn luyện viên của nó đấy, xem đi anh chiều nó ngang ngược như vậy à."

Sói Bắc Cực cũng dám đuổi theo, đúng là không sợ chết mà!

Hôm nay nó còn có mạng trở về, lần sau thì sao?

Hoắc Dực Thâm bị giận lây: "..."

Mắng thì đã mắng, bây giờ nó đã bị thương không thể nhảy nhót được nên cô đành phải nhét chó con vào ba lô.

Hai người rời khỏi không gian, chống chọi với gió lạnh đi về.

Sau một trận náo loạn như vậy, khi họ trở về trời đã tối.

Khương Ninh cũng làm thật, bắt chó con ngồi xổm trên mặt đất cho nhớ đòn. Buổi tối, khi họ ăn cơm cũng không có phần của nó, càng đừng nói đến chân giò hấp.

Chó con nhìn về phía Đậu Đậu, mắt chó chớp chớp long lanh.

Đậu Đậu không dám cầu xin, bởi vì giờ chị dâu giận thật rồi.

Ăn xong, Hoắc Dực Thâm bắt đầu dạy cho nó một buổi học giáo dục tư tưởng, đủ hai tiếng đồng hồ.

Thấy sắc mặt Khương Ninh dịu lại, anh mới ngừng việc giáo dục lại.

Sáng sớm lúc cô đang ngủ ngon lành, chó con lén mở cửa đi vào, dùng đầu dụi dụi Khương Ninh: "Ư ư ư..."

Nhưng dù có nũng nịu thì cũng vô ích.

Khương Ninh quay lưng lại phía nó.

Chó con cứ ngồi xổm đấy không chịu đi.

Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên Khương Ninh làm là ngồi xuống kiểm tra vết thương cho chó con.

May mà vết thương của nó không bị nhiễm trùng.

Khả năng phục hồi của chó rất đáng kinh ngạc, vết thương chưa đầy một tuần đã lành.

Khoảng thời gian này, nó biểu hiện rất tốt, lúc nào cũng lấy lòng con sen, dính như sam.

Ngay khi Khương Ninh cho rằng nó biết ăn năn hối lỗi rồi thì kết quả... Nó lại chạy mất.

Đúng vậy, một giây trước còn nằm trong lòng cô nũng nịu, một giây sau, nó lại không hề do dự lao ra ngoài...

Sói là loài động vật sống bầy đàn có tính trả thù rất mạnh, mấy ngày nay vì lo lắng chúng sẽ xuất hiện nên Đậu Đậu vẫn luôn thường xuyên lên núi tuyết kiểm tra nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết.

Khi họ mới vừa yên tâm được một chút thì chúng lại xuất hiện.

Giống như lần trước, đợi đến khi họ đuổi theo thì nó đã biến mất.

Khương Ninh tức đến đau gan, buông tay ngồi trên đồi tuyết.

Nếu đối phương thực sự muốn trả thù cùng một lúc thì dù cô có đuổi theo cũng không kịp.

Nó cứ muốn tự tìm đường chết, Khương Ninh cũng không có cách nào.

Đậu Đậu cực kỳ sốt ruột, cô bé cứ liên tục lấy ống nhòm tìm kiếm.

Nửa tiếng sau, ở phía xa xa xuất hiện một bóng màu nâu.

Đậu Đậu kinh ngạc: "Là Cola, nó về rồi."

Không ngoài dự đoán, nó lại bị thương.

Thương xót một lần là yêu, thương xót hai lần là ngu ngốc.

Thấy vết thương của nó không nặng, Khương Ninh nghiến răng quất nó hai roi, thậm chí cô còn bỏ qua việc bôi thuốc.

Lúc đánh nhau, nó không sợ chết mà liên tục khiêu khích, không phải ăn no rửng mỡ chứ còn gì nữa.

Lần này, cô phải phạt nó nhịn nguyên một ngày.

Việc giáo dục cũng không thể dừng lại.

Tuy nhiên, chú chó hư này cứ hứa một đằng làm một nẻo, đợi vết thương lành thì nó lại chạy mất.

Lần này, nó chạy rất chậm.

Bình Luận (0)
Comment