Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 956 - Chương 957

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 957 -

Lời của Khương Ninh khiến khóe miệng Hoắc Dực Thâm giật giật: "Em nói anh không bằng Cola sao?"

Anh nhớ lại lúc gặp cô, rồi thích cô, lúc đó giống như trúng tà, trái tim hoàn toàn không thể khống chế.

Bây giờ Cola cũng vậy, mười năm công đức bị phá hủy chỉ trong một lần.

Khương Ninh không nhịn được, bật cười.

Thôi, kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai cười ai được.

Loay hoay một hồi, trời đã tối.

Khương Ninh đói cồn cào, bày ra một bữa tiệc thịnh soạn.

Chân giò hầm, cá sông, thịt bò xào, gà hầm nấm hương, rau cải xanh mướt, cơm thơm phức.

Cô ngồi xuống ăn ngấu nghiến, riêng chó con thì không có phần.

Bụng chó con kêu ùng ục, mặt dày tiến lại gần...

Nghĩ đến trận bão tuyết tấn công nhà, Khương Ninh chỉ muốn đập vỡ đầu nó.

Nhưng mà, con chó chết tiệt này rất khéo nịnh.

Dùng đầu cọ cọ vào con sen, đủ mọi thủ đoạn lấy lòng.

Cuối cùng, lừa được một chậu lớn cơm cho chó.

Nó nhận ra Khương Ninh không vui, nên lần này không nhường cho sói trắng ăn, mà ở bên cạnh ăn chậm rãi.

Lúc đầu sói trắng còn phản kháng, nhưng thực sự không chịu nổi sự cám dỗ, từ trong góc chậm rãi tiến lên thăm dò.

Một bước, hai bước, cẩn thận từng li từng tí.

Mất mấy phút mới đi đến bên cạnh chó con.

Con chó chết tiệt lập tức nhường đồ ăn cho nó.

Đậu Đậu không nhịn được bật cười, Cola ỷ vào việc chắc chắn chị dâu sẽ không đành lòng để nó nhịn đói, tí nữa kiểu gì cũng lén cho ăn.

Khương Ninh giả vờ không thấy, mặc kệ sói trắng ăn cơm cho chó.

Ăn hết một bát cơm, cô đứng dậy định múc cơm, ai ngờ sói trắng tưởng cô muốn giành với mình.

Sói rất thích bảo vệ thức ăn, trong nháy mắt nhe răng trợn mắt.

Chó con vung một cái chân, ngoan ngoãn nào!

Dọa vợ xong, nó lại vẫy đuôi với con sen.

Sói trắng tha chậu đi xa, lặng lẽ ăn.

Gặp phải con chó chết tiệt hai mặt ba lưỡi, Khương Ninh biết làm sao?

Cô lấy nhiều thức ăn nên ăn xong còn thừa rất nhiều.

Khương Ninh lấy một cái bát đựng thức ăn cho chó từ trong không gian, chia đều thành hai phần, thêm cơm vào trộn đều rồi đẩy đến trước mặt chúng.

"Ăn đi, đừng nói tao thiên vị."

Đúng là cô giàu có, nhưng chắc chắn không phải bà mẹ chồng độc ác, chỉ cần đứa con trong bụng là của anh Chó, sau này sẽ không để nó thiếu ăn thiếu uống.

Mang thai đói nhanh, sói trắng không khách sáo.

Đây là lần đầu tiên, nó ăn no căng bụng.

Anh Chó không nói dối, chỉ cần đi theo nó sẽ không bị đói.

Đậu Đậu dọn bát đũa, Khương Ninh tìm một cái khóa, khóa cửa chính từ bên trong, để tránh con chó chết tiệt biết mở khóa lại mở cửa vào ban đêm.

Đúng là há miệng mắc quai.

Được Khương Ninh cho ăn mấy bữa, sự cảnh giác của sói trắng giảm đi không ít, nằm sưởi trước lò than giả vờ ngủ.

Vì chưa từng tiếp xúc với sói nên Khương Ninh thực sự không thích đôi mắt đó.

Cô đóng cửa phòng lại, chốt cửa, nhưng vẫn đề phòng con sói bên ngoài.

Thấy Hoắc Dực Thâm coi như không có chuyện gì, Khương Ninh không nhịn được cào anh một cái: "Anh không quan tâm đến Cola chút nào."

"Sao lại không quan tâm?"

Bảo vệ thì nói anh không dạy dỗ hẳn hoi.

Không bảo vệ thì lại nói anh không quan tâm.

Đúng là thân trai mười hai bến nước mà.

Khương Ninh cái gì cũng tốt, chỉ là hay lo lắng.

Thiên tai biến đổi khó lường, cô luôn muốn có thể khống chế mọi thứ, mang lại cho bản thân và gia đình cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cola có bạn đời, thực ra Khương Ninh là người vui nhất, cô tức giận không phải vì nó trở nên không thể kiểm soát, mà là lo lắng nó bị hư hỏng hoặc gặp nguy hiểm.

Nhưng khi va phải tình yêu, ai mà không bốc đồng chứ?

Cơn bão tuyết cực độ không biết khi nào dừng, mà đồ ăn lại khan hiếm như vậy, sói trắng đang mang thai rất có thể sẽ không sống nổi.

Chó con mạo hiểm đưa nó về, có lẽ là vì tình yêu và trách nhiệm.

Hoắc Dực Thâm an ủi cô.

Bình Luận (0)
Comment