Chó con chơi cùng với Bạch Tuyết, nô đùa trước lò sưởi.
Qua vài ngày, Bạch Tuyết bắt đầu có phản ứng với tên của mình, đặc biệt là lúc ăn, chỉ cần Khương Ninh gọi là nó sẽ chạy lại.
Có lẽ là sợ đói nên Bạch Tuyết ăn rất nhiều nhưng thích ăn thịt sống hơn.
Điều không tốt là bản năng bảo vệ thức ăn rất cao, đôi khi chó con lại gần nó cũng nhe răng, đừng nói là Khương Ninh.
Bão tuyết liên tục trong năm ngày mới dần lắng xuống.
Đóng cửa lâu như vậy, ban ngày bật đèn, ban đêm ngủ, ngày tháng trôi qua thật hỗn loạn.
Khương Ninh mặc quần áo đầy đủ, mở cửa ra ngoài hít thở không khí.
Cola dẫn theo Bạch Tuyết chạy đi, nô đùa điên cuồng trên tuyết.
Thấy con chó chết tiệt này cứ dùng đầu húc vào bụng Bạch Tuyết, Khương Ninh vội vàng quát: "Vợ mày đang mang thai, không được chơi quá trớn, chú ý chừng mực."
Nhưng Bạch Tuyết đã quen sống hoang dã.
Chó con muốn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng không chịu nổi sự quyến rũ của con sói tinh ranh, cứ thế chạy nhảy lăn lộn trên tuyết.
Khương Ninh có thể nói gì đây? Có lẽ Bạch Tuyết là đứa con từ nhỏ không có mẹ, mang thai rồi hoàn toàn buông thả bản thân, căn bản không hiểu gì cả.
Về động vật, Hoắc Dực Thâm hiểu biết hơn cô một chút: "Chắc là Bạch Tuyết mới trưởng thành không lâu."
À, ra chó con là đồ trâu già thích gặm cỏ non.
Nó đúng là giỏi thật, sức quyến rũ lớn quá cơ!
Sau vài ngày ở chung, ba người khá thích Bạch Tuyết, cảm thấy có thể thuần hóa nó.
Có vợ bên cạnh, chó con không còn chạy ra ngoài nữa, lúc nào cũng ở bên cạnh chơi với nó.
Cái niềm vui đó, hoàn toàn khác với việc được bầu bạn với con sen.
Khương Ninh ngồi trên đống tuyết, nhìn chó con nô đùa trong đống tuyết, không khỏi cảm thấy vui mừng.
Bạch Tuyết chơi một lúc, nhìn chằm chằm vào đằng xa, đầu không ngừng đảo quanh.
Nó hướng về phương xa, lại lưu luyến không muốn rời.
Chó con ngâm nga, thỉnh thoảng húc đầu nó.
Khương Ninh lại căng thẳng: "Bạch Tuyết muốn đi sao?"
Hoắc Dực Thâm phân tích: "Nó lớn lên ở nơi hoang dã, muốn trở về với thiên nhiên cũng là chuyện bình thường."
Sói và chó vốn là khác nhau.
Nếu không phải vì trận bão tuyết quá lớn, chưa chắc nó đã muốn tiếp xúc với thế giới loài người.
Khương Ninh há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Đêm xuống, Bạch Tuyết vẫn quay về.
Nó quá gầy, lại còn đang mang thai.
Cơ thể mẹ không đủ dinh dưỡng, dễ bị sảy thai hoặc con bị dị tật.
Khương Ninh hết sức chú ý, cho nó ăn thịt gà và thịt lợn.
So với đồ chín, Bạch Tuyết thích ăn đồ sống hơn.
Những ngày này học được khá nhiều từ anh Chó, nó tiếp tục thể hiện thiện chí, thử để lộ bụng trước mặt Khương Ninh.
Khương Ninh vừa cảnh giác vừa từ từ đưa tay ra.
Ồ, sờ được bụng sói rồi.
Mềm mại, lông rất ấm.
Tất nhiên, sói hoang không giống chó nhà, đưa móng vuốt ra nhe nanh không có chừng mực, sức tương đối lớn.
Chó con sợ nó làm thương con sen, thỉnh thoảng lại gầm gừ bên cạnh.
Khương Ninh quyết định tha thứ cho con chó chết tiệt.
Trong ba người, Bạch Tuyết thân với người cho thịt trước, sau đó mới đến Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu.
Ở chung nhiều ngày, mới chịu để họ vuốt ve.
Không còn cách nào khác, ai bảo trong tay họ không có thịt.
Ở chung hơn mười ngày, từ tận đáy lòng mình, Khương Ninh thừa nhận thân phận của nó.
Trước đây từng nghĩ đến việc cưới vợ cho chó con, ai ngờ không có cơ hội thích hợp.
Giờ nó tự mình có bản lĩnh, mang một con từ bên ngoài về.
Bạch Tuyết là sói đơn độc, nhưng vẫn phải cho sính lễ.
Sính lễ là gạch men sứ vẫn còn để trong không gian, nhưng Bạch Tuyết có vẻ chỉ thích thịt tươi.
Khương Ninh không còn cách nào khác, đành phải cho nó ăn thêm mỗi bữa.
"Bây giờ, tao sẽ cho mày ăn đủ một trăm ngày, coi như là sính lễ, sau này phải sống tốt với Cola."
Hôm nay là thịt ba chỉ, ngày mai là xương heo.
Dù sao thì trong không gian vẫn còn rất nhiều heo, căn bản không lo thiếu.
Chó con há hốc mồm, sao khẩu phần ăn của nó lại kém hơn vậy?