Nó không phục, tìm con sen để phàn nàn: "Gâu!"
"Không phục?" Khương Ninh trợn mắt nhìn nó: "Nhìn xem vợ mày ăn bao nhiêu, mày nuôi không nổi thì mang về làm gì?
Sau này có đồ ăn ngon, phần của mày tao sẽ cho Bạch Tuyết."
Chó con đuối lý, quay về im lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Bạch Tuyết chủ động lại gần để được vuốt ve.
Nó rất thông minh, biết ai mới là nóc nhà cầm quyền cầm tiền, sau khi quen thuộc thì bắt đầu dùng thủ đoạn để lấy lòng.
Nhìn nó chơi với con sen, chó con lúc đầu còn vui mừng, nhưng dần dần phát hiện ra điều kì lạ.
Trước đây vị trí đó là của nó.
Nếu không phải sói là tự mình mang về, chó con không xông lên húc nó ra mới lạ.
Nhưng không ngờ, đòn đau hơn còn ở phía sau.
Con sen biến mất.
Cô mang theo Bạch Tuyết đi mất.
Chó con lập tức sốt ruột: "Gâu!"
Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu giả vờ không thấy, ngồi trên ghế sofa xem phim.
Chó con sốt ruột liên tục cào sàn nhà...
Khương Ninh đưa Bạch Tuyết vào không gian, siêu âm trước khi sinh.
Nuôi hơn mười ngày, không chỉ bữa nào cũng no mà còn ăn ngon, cơ thể gầy gò dần dần tăng cân.
Cơ thể tăng cân, Bạch Tuyết khoe ra vẻ ngoài xinh đẹp của mình.
Ngay cả Khương Ninh cũng yêu thích không buông tay, không trách được chó con bị mê mẩn đến mức không biết đường về.
Có thịt là mẹ, Bạch Tuyết ngoan ngoãn nằm xuống, mặc cho Khương Ninh dùng thứ kỳ lạ kiểm tra cơ thể mình.
Qua hình ảnh hiển thị, Khương Ninh thấy có ba cái bóng.
Hai mươi ngày nữa là sinh, nhìn hình dạng thì khá khỏe mạnh.
Vừa mới ra khỏi không gian, chó con đã lao tới, sốt ruột kêu ầm ĩ.
Ồ, giờ mới biết tranh sủng sao? Muộn rồi!
Khương Ninh vuốt đầu nó: "Cola, Bạch Tuyết mang thai ba đứa, mày sắp làm bố rồi."
Sinh sản là bản năng của động vật, chó con không hiểu những điều này, chỉ biết đồ ăn trong miệng mình ít đi, con sen không yêu nó nhiều như trước nữa.
"Tao đã nuôi vợ mày rồi, đợi đến khi vợ mày sinh con thì mày phải tự nuôi."
Khương Ninh thương lượng với nó: "Bắt đầu từ hôm nay, phần cơm của mày giảm một nửa, tao sẽ để phần cho mày, để con mày ăn trước "
Chó con giả vờ ngây ngốc, tiếp tục làm nũng để lấy lòng.
Không ngờ, Khương Ninh nói được làm được, bữa sau không chỉ là cơm chó chay mà còn ít đến đáng thương.
Ngược lại, trong bát cơm của Bạch Tuyết có đủ gà, vịt, cá, thịt, ăn còn thịnh soạn hơn cả ngày Tết.
Chó con ăn không no đi qua, ai ngờ lại bị Bạch Tuyết nhe răng, cuối cùng chỉ đành tủi thân quay về ổ chó nằm.
Bạch Tuyết chưa ăn hết, còn thừa hai miếng cá lớn.
Nó để lại cho chó con một miếng, ngậm miếng còn lại đi ra ngoài.
Đậu Đậu tò mò, lén đi theo.
Chỉ thấy Bạch Tuyết đào một cái hố trên tuyết, chôn thịt cá vào đó.
"Chị dâu, Bạch Tuyết giấu cá rồi."
Giấu đồ là bản năng của động vật, chúng từng đói bụng, ăn không hết sẽ giấu đi.
Lúc Khương Ninh mới đưa Cola về, nó cũng thường lén giấu đồ.
Nhớ lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho Hoắc Dực Thâm, chó con đã tặng anh nửa bát xương mà nó giấu.
Sau này bữa nào cũng ăn ngon uống sướng, nó dần bỏ thói quen đó.
Nhưng Khương Ninh nhanh chóng bị vả mặt, Bạch Tuyết có kế hoạch giấu đồ ăn, không phải vì nó thực sự không ăn hết, mà là để chuẩn bị cho đàn con trong bụng.
Có lẽ đây chính là bản năng của người mẹ, dù Bạch Tuyết không có kinh nghiệm, nhưng vẫn vô thức làm như vậy.
Hơn nữa, khi bụng ngày càng to, nó đánh nhau với chó con nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đôi khi Cola hành động mạnh tay, nó còn nhe răng trợn mắt dữ tợn.
Nhe răng vài lần, chó con ngoan ngoãn hẳn.