Bọn họ khá an nhàn trong khoảng thời gian này nhưng không quên sự cảnh giác vốn có.
Khương Ninh ra cửa rồi bò lên quả cầu tuyết, cô dùng ống nhòm quan sát xung quanh thì thấy Hoắc Dực Thâm đang dẫn theo em gái và chó con tuần tra ở phía xa.
Có vài bóng dáng xuất hiện ở vị trí cách bọn họ mấy trăm mét.
Mấy người đó mặc đồ da thú bao kín toàn thân chỉ để lộ hai con mắt, dáng người cực kỳ to cao.
Đương nhiên bọn họ cũng phát hiện ra Hoắc Dực Thâm.
Khương Ninh nằm sấp trên đống tuyết, cô lấy súng ra ngắm bắn...
Bạch Tuyết cũng đi theo nằm sấp bên cạnh cô, ánh mắt nâu vàng chăm chú nhìn về phía xa giống như lúc nào cũng có thể xông tới.
Nó sắp sinh rồi, Khương Ninh dặn dò: "Bạch Tuyết, không cần vội, Cola không sao đâu."
Sói là loài vật cực kỳ thông minh và kiên nhẫn mà Bạch Tuyết hình như cũng hiểu được ý của Khương Ninh nên nó ngoan ngoãn nằm yên ẩn núp.
Bên kia có năm người, nhìn thấy Hoắc Dực Thâm từ phía xa thì lập tức giơ súng lên.
Khương Ninh nhắm chuẩn rồi bóp cò không chút do dự...
Khoảng cách quá xa và đối tượng bị ngắm bắn đột nhiên hành động nên phát súng này không đánh trúng mục tiêu nhưng đã đánh bay khẩu súng trong tay người đó.
Cô đang định bắn phát thứ hai, ai ngờ toàn bộ người bên kia đều nằm sấp xuống.
Tuyết rất dày nên che phủ toàn bộ thân thể mấy người bên kia làm cô không thể nào ngắm bắn được.
Không nhìn tới bóng người nhưng hình như bọn họ đang thét to gì đó, Khương Ninh ở xa quá không nghe rõ được.
Không biết bọn họ nói cái gì, Hoắc Dực Thâm cũng đang cầm súng trong tay lại không hề bắn.
Rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Đây không phải là phong cách của anh!
Khương Ninh sử dụng ống nhòm phát hiện Hoắc Dực Thâm để Đậu Đậu và chó con đi về trước, anh vừa lùi vừa nói gì đó với bên kia.
Khương Ninh vẫn luôn ngắm chuẩn, chỉ cần mấy người Hoắc Dực Thâm bị tấn công thì bên kia đừng hòng trốn thoát được.
Đậu Đậu và chó con rút lui trước, Hoắc Dực Thâm dùng súng nhắm bên kia rồi từ từ đi lùi về sau, cho đến khi mọi người đã rời khỏi phạm vi bắn của súng thì mới quay người rời khỏi.
Bên kia biết bọn họ có tay súng bắn tỉa nên không dám làm càn, đầu tiên có một người đứng dậy, không cầm theo vũ khí trong tay.
Bọn họ dùng hành động để truyền tín hiệu —— đừng nổ súng.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Thấy bọn họ không bắn thêm phát nào, mấy người đó mới quay lưng nhặt súng lên rồi vội vàng rời khỏi.
Hai người một chó bình an về nhà, Khương Ninh vừa sốt ruột vừa lo lắng: "Bọn họ là ai thế?"
"Người Nga."
Bọn Tây lông? Không ngờ bọn họ cũng tới Bắc Cực.
Khương Ninh không nhịn được nhíu mày: "Sao anh không giết bọn họ?"
Hoắc Dực Thâm muốn ra tay nhưng bên kia không muốn nổ súng: "Bọn họ chỉ đi tìm thuốc, không có ý định xung đột với chúng ta."
Thiên tai đã qua nhiều năm như vậy, nhiều khi họ hàng còn không tin được huống chi là bọn Tây hiếu chiến.
Ngoài miệng thì bọn họ la hét không muốn đánh nhau nhưng chỉ vì đang lép vế thôi, lần sau thì chưa chắc.
Hoắc Dực Thâm cũng nghĩ thế: "Bắc Cực còn có những người sốt sót khác, bọn họ vừa mới sống mái với nhau nên lúc này phái đi ra ngoài tìm thuốc cho đồng bọn."
Anh ở khoảng cách gần nên thấy rõ hơn Khương Ninh: "Súng của bọn họ đều chỉ có vỏ thôi, đã hết đạn từ lâu rồi."
Đây cũng là lý do Hoắc Dực Thâm thả bọn họ rời đi, bọn họ không thể uy hiếp đến anh được.
Nếu Bắc Cực thật sự còn có những người sống sót khác thì kẻ địch của kẻ địch chính là đồng bọn, có bọn Tây ngăn cản trước không phải là chuyện gì xấu với gia đình mình.
Khương Ninh nhíu mày: "Có bao nhiêu người sống sót?"
"Chưa nói rõ nhưng hình như không ít, với lại bọn họ đã tập hợp lại."
"Anh biết nói tiếng Nga à?"
"Không, nhưng mà một người trong bọn họ từng làm video trước đây nên biết được một ít tiếng Trung."
Biết anh là người Hoa Hạ, đối phương nói vài câu "Davarishi" làm cho anh không tiện nổ súng.
Tụ tập lại đánh gấu Nga?
Khương Ninh suy nghĩ, cô có thể đoán được những người sống sót là người của quốc gia nào.