Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 962 - Chương 963

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 963 -

Tụ tập lại đánh gấu Nga?

Khương Ninh suy nghĩ, cô có thể đoán được những người sống sót là người của quốc gia nào.

Vấn đề này liên quan đến ân oán trong lịch sử, cũng có sự hận thù hay phân biệt đối xử theo từng vùng và huyết thống, hay là vấn đề liên quan đến vị trí anh cả, anh hai hay anh ba.

Hiểu thì hiểu nhưng chắc chắn không thể lờ đi được.

Tuyết phủ mênh mông trước mắt, người trốn vào trong đống tuyết và nằm yên thì không ai phát hiện ra được nên việc phòng thủ thật sự rất khó.

May mà có chó con, bây giờ lại có thêm Bạch Tuyết.

Đặc biệt là Bạch Tuyết, nó đã sinh sống ở nơi hoang dã rất lâu nên tính cảnh giác và khứu giác cao hơn người bình thường rất nhiều.

Điều này làm cho Khương Ninh an tâm hơn chút.

Ba người xác nhận xung quanh không có vấn đề gì mới quay về nhà.

Khương Ninh kiểm tra bên ngoài container, lớp băng đông lại rất dày, bên trong cửa còn có thêm một tấm thép chống đạn đặc biệt.

Nhưng mà nếu những người sống sót hiếu chiến thích tranh giành đã xuất hiện thì cô phải nâng cao việc phòng thủ hàng ngày.

Ban ngày sẽ tuần tra hai giờ một lần, buổi tối cũng phải có người canh gác.

Dù chó con chơi thoải mái trong hai tháng này nhưng đó là vì nó gặp được tình yêu của mình, bây giờ mối nguy hiểm đã quay lại, khát vọng sống sót và tinh thần chiến đấu của nó lập tức bị đánh thức.

Hoắc Dực Thâm gác đêm cho Khương Ninh và Đậu Đậu yên tâm đi ngủ.

Trong nhà có sói và chó nên không cần phải ngủ bên ngoài trời tuyết, anh chỉ cần cách ba tiếng đi ra ngoài một lần là được, hai con vật luôn đi theo bên cạnh anh.

Mặc dù bụng của Bạch Tuyết đã lớn nhưng nó vẫn kiên trì tuần tra như trước, không hề lơi lỏng chút nào vì có một phiếu cơm lâu dài, được thú hai chân nuôi dưỡng.

Thật ra nó hưng phấn vào ban đêm hơn, nó rất muốn tru lên khi nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời.

Nếu chó con không ngăn lại đúng lúc thì Bạch Tuyết đã không nhịn được mở miệng từ lâu rồi.

Một đêm bình an không có chuyện gì, Hoắc Dực Thâm tắm nước nóng rồi đi ngủ, Khương Ninh và Đậu Đậu thế chỗ anh tiếp tục tuần tra.

Tầm giữa trưa, Khương Ninh vừa dẫn chó con đi lên gò tuyết một lúc thì thấy phía cuối vùng tuyết có cái gì đang chuyển động.

Cô vội vàng lấy ống nhòm ra, lại là đám Tây lông hôm qua.

Bọn họ đi rồi lại quay lại.

Hành động của bọn họ rất chậm, hình như đang kéo thứ gì đó.

Ai cũng mang theo trang bị, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra Khương Ninh và còn phất tay chào cô.

Không chỉ có một người mà toàn bộ đều vẫy tay, cố gắng thể hiện sự thân thiện của chính mình.

Ánh mắt Khương Ninh lạnh như băng, cô giơ khẩu súng trong tay lên.

Chó con quay về báo tin, Hoắc Dực Thâm và em gái vội vàng đi tới.

Bọn họ tổng cộng có sáu người đang kéo hai cái cáng trên mặt tuyết, hình như có người nằm bên trên.

Mọi người nhìn thấy Khương Ninh giơ súng trong tay lên thì không đi tới nữa mà cử ra một người vẫy tay lại gần, hình như muốn đàm phán gì đó.

Hoắc Dực Thâm nhận ra được đây là người biết nói tiếng Trung ngày hôm qua.

Anh ta không cầm vũ khí mà chỉ vẫy tay bước đi trên tuyết tiến lại gần.

Khoảng cách một ngàn mét, tuyết phủ kín tất cả mọi nơi nên di chuyển rất khó khăn.

Khương Ninh suy xét có cần nổ súng hay không, sau khi suy nghĩ thì cô quyết định không nổ súng nữa.

Lục địa đã chìm, càng ngày có càng nhiều người đến Bắc cực, mâu thuẫn và xung đột cũng sẽ thường xuyên xảy ra.

Nếu bọn họ tới đây trước bản thân thì mình có thể thăm dò thử, tránh trường hợp không hiểu biết rõ.

"Davarishi." Đối phương vẫy tay chào rồi dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo để bày tỏ sự thân thiện của mình: "Tôi tên là Ivan, tôi đã từng đến thủ đô của mọi người để du học và làm việc nhiều năm rồi mới về nước."

"Tôi rất thích nền văn hóa và ẩm thực của các bạn, các bạn rất thân thiện và đoàn kết, lần này tôi tới đây để tìm kiếm sự giúp đỡ."

Khen ngợi nhiều cũng chẳng có tích sự gì, Khương Ninh cơ bản không thèm để ý anh ta, họng súng nhắm ngay đầu.

Khoảng cách quá xa, anh ta sợ bên này không nghe rõ nên lấy ra một cái loa mini: "Đồng bọn của chúng tôi bị thương sắp chết rồi, các bạn có thuốc không?"

Khương Ninh cũng lấy ra một cái loa cầm tay dùng lời lẽ lạnh nhạt để từ chối: "Không có."

Bình Luận (0)
Comment