Sau khi xử lý xong vết thương bên ngoài, cô vào phòng lấy thuốc trong không gian ra.
Có cả thuốc sắc và thuốc rửa miệng vết thương.
Ivan nói còn có mấy người bị vết thương ngoài da, Khương Ninh thấy bọn Tây cũng khá hào phóng nên cô phối thêm mấy gói thuốc Đông y.
Sau đó, cô kéo cả người lẫn thuốc quay về.
Khương Ninh cho thuốc dùng ba ngày, cô nói với Ivan cách sử dụng và cách massage một vài huyệt đơn giản.
Ivan đã sống ở Hoa Hạ vài năm nên cũng có chút hiểu biết về Trung y: "Cảm ơn các bạn, Khương, Hoắc, quay về tôi sẽ thử xem."
Anh ta không quên nhắc nhở về thủ đoạn độc ác của đám người ở căn cứ liên hợp: "Các bạn phải cẩn thận đừng để bọn họ phát hiện được."
Khương Ninh cười cười: "Đi nhanh đi, đi chậm bọn họ bị đông cứng bây giờ."
Ba người nhìn bọn họ dần dần biến mất ở cuối trời tuyết rồi tuần tra thêm một vòng mới về nhà.
Vào tới nhà, Khương Ninh mở nắp chai rượu.
Đúng là Vodka, mùi rượu rất cay nồng, đúng là rượu mạnh.
Chân giò hun khói cũng là hàng thật giá thật và được bảo quản rất tốt, không có chút mùi lạ nào.
Hai ngày tiếp theo không có chuyện gì khác thường xảy ra.
Hiếm khi Bắc Cực được gió êm sóng lặng, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm xúc tuyết ở trước nhà, Đậu Đậu dẫn theo hai con vật canh khác trên gò tuyết.
Sáng sớm ngày thứ ba, Ivan lại tới.
Biết phía Khương Ninh có tính cảnh giác cao nên anh ta chỉ tới một mình và cần theo một chiếc súng rỗng để duy trì bề ngoài.
Trời giá rét đất đông lạnh, lúc tới đây anh ta xém bị đông chết nên vội vàng mở chai Vodka uống hai ngụm cho ấm người.
Anh ta chờ cơ thể ấm hơn mới xoa tay cười nói: "Khương, thuốc Đông y của các bạn quá thần kỳ, hai người bạn của tôi đều sống sót, cảm ơn nhiều."
Lần này anh ta tới để giao dịch, anh ta muốn trao đổi nhiều thuốc hơn.
"Hai người có rau xanh không?" Ivan đã sống ở Bắc cực mấy tháng nên không nhịn được nuốt nước miếng: "Tôi nghe nói người Hoa Hạ ai cũng biết trồng rau, lúc trước đội thám hiểm qua học của các bạn còn trồng rau ở Bắc cực đó, đội thám hiểm khoa học nước tôi còn thường xuyên tới xin ít rau về ăn, lúc ấy cả hai nước thân thiết như một nhà, hy vọng hai bạn cũng có thể trao đổi một ít cho chúng tôi."
Mỗi ngày đều là khoai tây hoặc ngô, nếu không là thịt đông, giờ anh ta ngửi nhiều đến mức muốn nôn.
Bọn họ rất nhớ những cọng rau xanh mượt.
Hoa Hạ là một dân tộc rất kỳ lạ, nghe nói bọn họ còn nghiên cứu cách để trồng rau ở trên Mặt Trăng, cho nên việc trồng rau ở Bắc Cực là bình thường đúng không?
"Không có."
Cho dù có thì Khương Ninh cũng sẽ không cho.
Lòng tham của con người sẽ lớn dần, lần trước cho thuốc, lần này hỏi rau, lần sau sẽ đòi thứ khác.
Không có rau đúng là rất đáng tiếc nhưng Ivan kiên trì muốn xin thêm thuốc: "Chúng tôi có rất nhiều người bị bệnh, chúng tôi có thể trao đổi bằng vật tư."
Ngoài khoai tây, ngô, chân giò hun khói thì bọn họ còn có dầu thô.
Cái khác thì chắc không có nhưng người Nga thừa dầu thô, bọn họ mang tới đây rất nhiều.
Dầu thô chưa được tinh luyện nên Khương Ninh có lấy cũng không dùng được, cùng lắm chỉ có thể làm vật châm lửa nhưng khói quá nhiều.
Đốt dầu thô ở Bắc Cực là tự khai vị trí của mình để mời kẻ địch tới nhà làm khách sao?
Cô không ngu xuẩn như thế.
Còn về thuốc thì cô vẫn có thể đưa một ít.
Không mong có thể làm bạn nhưng ít ra không biến thành kẻ thù là được.
Lúc trước cô đã muốn rượu và chân giò hun khói, lần này Khương Ninh nói ra những vị thuốc mình có thể cho rồi yêu cầu một trƯm cân ngô và một trăm cân khoai tây để thể hiện nhà mình không hề giàu có gì.
Ivan cảm giác không có lời nhưng ai bảo bên mình quá thiếu thuốc nên cũng không mặc cả.
Hơn nữa anh ta còn chủ động mời chào: "Khương, Hoắc, ở Hoa Hạ của các bạn có câu thành ngữ là môi hở răng lạnh..."
Mục đích đến hôm nay của anh ta không phải chỉ có xin thuốc mà còn muốn kết thành đồng minh với hai người.