Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 109

Cuối cùng, khi trời đã tối hẳn thì hai người cũng tới được chỗ của căn nhà gỗ. Tại vì liên quan tới nơi núi sâu này, cho nên nhà gỗ cũng phải xây gần nguồn nước.

Cạnh nước đúng là rất dễ sống, nhưng cũng rất dễ thu hút động vật hoang dã. Điều đó quá nguy hiểm.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nơi này không gần nguồn nước. Bởi vì chỗ này có một cái giếng, rõ ràng nó là do kiểm lâm ở nơi này đào lên.

Trước tiên lấy một ít nước, dọn dẹp sơ qua căn nhà gỗ. Rồi lại vẩy bột chống côn trùng và nhóm lửa. Tối nay Cổ Dục làm một nồi canh nấm Tùng. Đương nhiên không thể thiếu được thịt bò khô của Cổ Dục.

Trước khi lên trên núi, Cổ Dục còn cố ý mua một cây cung. Hắn nghĩ rằng khi nên núi có thể bắn một ít gà rừng để ăn. Nhưng khi lên núi mới hiểu rằng, tất cả gà rừng ở đây đều là động vật được bảo vệ, bất kể là chủng loại nào đi chăng nữa. Cho nên hắn không có cơ hội sử dụng.

Đến nỗi thỏ cũng phải tránh. Hiện tại nơi này là vùng núi sâu, Cổ Kiến Quân cũng không dám thả cho đám chó chạy quá xa. Ngộ nhỡ chúng nó làm gì thì xong phim.

Hương vị của thịt bò khô và canh nấm Tùng tối hôm đó cũng rất ngon. Đám người Cổ Dục ăn uống một cách ngon lành.


Ăn uống no nê, hai người cũng ngủ lại ở căn nhà gỗ nhỏ.

Hôm nay bọn họ đã đi tới một vị trí tương đối sâu. Nếu như cứ đi thẳng về hướng Bắc, khoảng 3 ngày là có thể tới biên giới của Trung Quốc. Bọn họ cũng chẳng có mục đích gì để đi tới đó, cho nên ngày mai phải đi về. Nếu như đi nhanh hơn một chút thì hẳn là buổi tối có thể đi ra ngoài.

Nhớ lại kiến thức có được trong hai ngày này, Cổ Dục vẫn rất vui vẻ.

Ngày đầu tiên thấy được Việt Quất, ngày thứ hai thấy được nấm Tùng. Còn có cả Hổ Siberia, Gấu nâu, Đại Bàng Vàng. Chuyến đi này quả là không uổng công.

Nhưng rất nhanh hắn sẽ biết được, thứ gọi là không uổng công kia đang đợi chờ hắn ở ngày hôm sau......

“Đã chuẩn bị xong cả chưa?”

Sáng sớm hôm sau, khi mấy người Cổ Dục đã thu nhặt xong tất cả, đã ăn xong cả bữa sáng và chuẩn bị rời đi thì Cổ Kiến Quân cũng cười rồi hỏi Cổ Dục một câu.

“Dạ, hôm nay đi như nào vậy ạ? Đi đường cũ để về hay sao?” Nắm thật chặt ba lô của mình, Cổ Dục nhìn Cổ Kiến Quân rồi cười hỏi.

“Không. Hôm nay chúng ta đi về từ thung lũng Trường Sinh.”

“Thung lũng Trường Sinh? Có sự cố gì sao?” Nghe thấy lời của Cổ Kiến Quân, Cổ Dục cũng lấy điện thoại ra tra bản đồ một lúc. Nhưng hắn không tìm thấy được địa điểm của nơi này.

Mặc dù ở trong núi sâu không có sóng điện thoại, nhưng cũng có thể dùng để xem thời gian hay làm la bàn cũng không tệ. Vì thế Cổ Dục còn cố ý đem theo cả ba cái sạc dự phòng.

“Sự cố ư? Không có. Sở dĩ mấy người bọn ông gọi nơi đó là thung lũng Trường Sinh, cũng bởi vì nơi đó đặc biệt thích hợp cho thực vật phát triển. Ở đó cứ đi một đoạn là lại có một cây tuổi thọ mấy trăm năm. Thậm chí còn có cả cổ thụ nghìn năm nữa. Cho nên gọi là thung lũng Trường Sinh cũng không sai.” Lắc đầu, Cổ Kiến Quân gạt đi cái mong muốn giống như muốn nghe chuyện xưa cũ của Cổ Dục mà cười ha hả rồi giải thích.


“Bên đó chắc sẽ có thứ tốt đây!” Nghe xong lời của Cổ Kiến Quân, Cổ Dục cũng cười cười. Tất nhiên tự đặt tên như vậy thì chắc hẳn nơi đó cũng có chút đồ tốt. Nếu không thì không quan trọng. Bởi vì cây trên trăm năm hoặc cả ngàn năm ở rừng nguyên sinh thật sự không thiếu.

“Hắc hắc. Cháu cứ chờ tới lúc đó thì biết.” Cười với Cổ Dục một tiếng, Cổ Kiến Quân cũng khoác đồ vật của mình lên rồi đi về phía trước. Đương nhiên Cổ Dục cũng đi theo lão về phía đó.

Tốc độ của hai người rất nhanh. Lúc vào trong núi, thỉnh thoảng Cổ Dục còn muốn chụp lại vài bức hình. Nhìn khắp nơi mà xem, bây giờ tuy hai người dời núi nhưng tâm trạng lại không rảnh rỗi một chút nào. Bây giờ, điều mà Cổ Dục muốn nhất là khẩn trương trở về nhà. Sau đó tắm rửa cái đã. Ba ngày rồi hắn vẫn chưa tắm rửa gội đầu, hắn đang khó chịu muốn chết.

Ở trong chiếc balo được hắn đeo đằng sau lưng cũng có một chiếc bàn chải đánh răng chạy bằng điện và kem đánh răng. Còn có cả một cục xà bông thơm.

Cho nên hai người đi rất nhanh.

Đại khái đi hơn ba tiếng đồng hồ thì sắc trời đã chuyển sang trưa. Trước mặt Cổ Dục xuất hiện một cái thung lũng. Mà Cổ Kiến Quân đi ở phía trước cũng giảm tốc độ lại. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là thung lung Trường Sinh.

Khi Cổ Dục đi tới, hắn không khỏi ồ lên một tiếng.

Chính xác. Ở khu thung lũng Trường Sinh này có rất nhiều cây cối và kích thước cũng rất lớn. Trên cơ bản thì đều là loại đại thụ che trời, một mắt có thể nhìn thấy đỉnh. Nó đứng sừng sững ở đó thật sự rất dọa người.

Khi Cổ Dục đưa mắt nhìn xuống thì liền cười lên một tiếng. Bởi vì hắn đã biết đồ tốt trong lời của Cổ Kiến Quân ở đây là gì.


Bên trong bữa tiệc của nhà Hán và Mãn Thanh, Bát Trân (tám thứ quý hiếm) tổng cộng được chia làm bốn loại khác nhau.

Theo thứ tự là Sơn Bát Trân (đồ quý hiếm trên núi), Hải Bát Trân (đồ quý hiếm ở biển), Điểu Bát Trân (loài chim quý hiếm) và Thảo Bát Trân (loài cây cỏ quý hiếm).

Sơn Bát Trân có bướu Lạc Đà, chân Gấu, đầu Khỉ, môi Đười Ươi, vòi Voi, nhau thai của con Báo, đuôi Tê Giác và gân Hươu.

Hải Bát Trân là Tổ Yến, vi Cá, Hải Sâm, Cá, Bào Ngư, Hải Cẩu và Kì Nhông (loài Kì Nhông này có tên đầy đủ là Kì Nhông Khổng Lồ Trung Quốc).

Chim Bát Trân là Nhàn Hồng, Chim Đa Đa, Chim Cút, Ngỗng, Gà Gô, Công, Cú Đốm.

Thảo Bát Trân là Nấm Kim Châm, Mộc Nhĩ Trắng, Nấm Báo Mưa, Nấm Tổ Lừa (Clathrus Ruber), Nấm Morchella, Nấm Hương, Hoa Hiên Vàng và Nấm Tâm Trúc.

Trong đó có Mộc Nhĩ Trắng là sinh trưởng ở phía Nam. Ở Đông Bắc cũng không có Nấm Báo Mưa. Nấm Tâm Trúc thì cũng đã tuyệt chủng rồi, cho nên Cổ Dục không biết hình dạng của nó ra sao. Chắc hẳn là tìm không thấy rồi. Nhưng ngoại trừ ba loại kể trên ra thì còn năm loại khác ở trong Thảo Bát Trân.

Bình Luận (0)
Comment