“Còn ai nữa không?”
Triệu Dật hơi lúng túng gật đầu: “Còn có một người..”
Thực ra còn có hai người, nhưng trước tiên đừng nhắc tới Bạch Nguyệt..
Dù sao việc mình quen với bạn thân của bạn gái cũng có chút xấu hổ, tuy rằng trong chuyện này Bạch Nguyệt có chút chủ động nhưng đường đường là nam tử hán cũng không thể đem chuyện này đổ lên đầu của một cô gái, đúng không?
“Còn có một sinh viên khoa múa đại học Tất Nam, Diệp Thiến, chuyện của anh và cô ấy đơn giản hơn một chút…”
Triệu Dật kể lại một cách ngắn gọi chuyện mình quen biết với Diệp Thiến, chuyện cùng nhau đi viện dưỡng lão thăm người già. Tiếp đó qua lại vài lần, cứ như vậy mà trở thành người yêu.
Khổng Hi gật đầu: “Chuyện này quả thật đơn giản, đây mới là câu chuyện tình yêu phù hợp với sinh viên đại học mà anh hướng đến, cũng là tưởng tượng của em về câu chuyện tình yêu năm mười chín tuổi của anh với bạn gái…”
Triệu Dật nâng ly rượu, một hơi cạn sạch: “Đúng vậy, cứ coi là như vậy, còn có vài chuyện khác nhưng cũng chẳng đáng nhắc đến.”
Ví dụ như Giang Dĩnh, như Alyssa.
Tuy rằng có lẽ hoặc sẽ phát sinh quan hệ thân mật nhưng dự định ban đầu của họ không hề giống nhau. Hơn nữa, cho dù không phát sinh quan hệ thân mật thì cũng không cảm thấy có gì phải nuối tiếc.
Cho nên không nói.
Khổng Hi nhấp một ngụm rượu: “Tần Băng Lạc biết Liễu Vũ Phi, Liễu Vũ Phi lại hoàn toàn không biết gì cả. Phùng Tiếu Tiếu biết anh có bạn gái, nhưng lại không biết là ai. Diệp Thiến cũng mơ hồ có suy đoán nhưng chưa bao giờ nhắc tới… Bây giờ có phải là mối quan hệ như vậy không?”
Triệu Dật suy nghĩ cẩn thận một chút, tổng kết lại cũng thật sự đúng là như thế!
“Ừm, cũng không khác biệt lắm…”
Khổng Hi từ từ nhấp một ngụm rượu, thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên: “Vậy em sẽ là người bạn gái biết toàn bộ sự việc của anh.”
Triệu Dật vốn đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không khỏi có chút giật mình: “Vì sao, chẳng lẽ em không cảm thấy anh rất… cặn bã sao?
Lông mi Khổng Hi rũ xuống, ánh mắt cô dừng tại ly rượu: “Trên phương diện nào đó mà nói thì anh rất tham lam nhưng ưu điểm của anh lại luôn tỏa sáng rực rỡ. Mặc dù chúng ta mới quen biết không lâu thế nhưng anh đã cướp đi trái tim của em, cứ như vậy mà buông tay, em không nỡ…”
Đây là lần đầu tiên nói chuyện với bạn gái mà Triệu Dật lại mở rộng lòng mình đến như vậy. Trong lòng anh không nhịn được kỳ lạ mà hỏi: “Nếu anh lừa gạt em, em không biết thì anh có thể hiểu. Nhưng em biết rõ anh có đến mấy người bạn gái, thậm chí có thể đối tượng kết hôn cũng không phải là em, tại sao em vẫn muốn làm bạn gái của anh? Anh có thật sự tốt đến vậy? Tốt đến mức có thể khiến em có thể chịu đựng ủy khuất đến như vậy?”
Khổng Hi mím môi nói: “Đây là em nợ anh, cũng là em cam tâm tình nguyện.”
“Nợ anh?”
Triệu Dật lập tức hiểu ý: “Ý là bệnh của ông em sao?”
Khổng Hi gật đầu: “Đúng vậy, em đã nói rồi, chỉ cần anh cứu ông nội của em thì yêu cầu gì em cũng đáp ứng với anh. Mặc kệ là anh muốn em làm gì hay là muốn cái gì, bao gồm cả cổ phần của tập đoàn Thiên Hà, em đều có thể cho anh. Lúc trước anh bịt miệng không cho em nói ra, nhưng nội tâm của em đã nói, cũng sẽ nguyện ý làm.”
“Anh thích em, nhưng em không chỉ thích anh mà còn biết ơn anh. Cho nên anh ưu tú như vậy, hơn nữa còn thật lòng thích em bảo vệ em, em nguyện ý chịu phần ủy khuất khi mà anh có thể sẽ không kết hôn với bạn gái. Kỳ thật, ngẫm lại một chút thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Thời nay rất nhiều phụ nữ cũng không kết hôn. Cho dù em ở vậy cả đời nhưng đến lúc em có tuổi một chút thì em sẽ tự mình sinh con, em cũng có tiền, thỉnh thoảng anh có thể đến thăm em, thăm con. Em cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không có gì là không hạnh phúc…”
“Anh tuy rằng rất tham lam nhưng lại là một người đàn ông có lương tâm, có trách nhiệm. Cho nên em không lo lắng anh là chỉ vì muốn có được em mới làm như vậy. Anh thẳng thắn với em làm em có chút giật mình, nhưng sau khi nghe anh kể chuyện, em đương nhiên cảm thấy anh có chỗ không đúng. Nhưng mà một chữ tình, lại có mấy ai trong lòng có thể vững chắc và vàng chứ?
“Tần Băng Lạc từng yêu cầu một lời hứa từ anh. Hiện tại em không yêu cầu anh lời hứa này, dù sao bây giờ em cũng chỉ là bạn gái của anh. Chờ đến lúc anh có dự định kết hôn chúng ta sẽ lại nói về vấn đề này, xem khi đó anh còn thích em, còn để ý em như bây giờ hay không, có nguyện ý che chở em trước sau như một hay không. Nếu thời gian trôi qua, anh thay đổi, vậy thì chúng ta tùy theo tâm ý mà đi. Còn nếu khi đó chúng ta vẫn yêu nhau như trước thì em sẽ lại đòi anh phải có một lời hứa, một lời hứa cả đời.”
“Bây giờ anh mới mười chín tuổi. Tuy rằng anh rất trưởng thành, nhưng thời gian trôi qua, nhiều thứ sẽ thay đổi, hiện tại nói cả đời còn quá sớm. Em cũng có thể hứa hẹn như Phùng Tiếu Tiếu, chỉ cần anh vẫn yêu em như cũ thì cả đời này em sẽ yêu anh không rời. Em có thể chịu ủy khuất, dù sao thứ em học được từ nhỏ đến lớn chính là độc lập, miễn là lòng anh có em thì sẽ chẳng có vấn đề gì…”