Lập tức, sắc mặt Hoàng Đào hơi thay đổi: “Nhà họ Tôn sao? Tại sao bọn họ lại quen biết nhà họ Tôn vậy? Thế còn đầu tư Thần Minh lại là công ty của ai nữa?”
Lại có một tổng giám đốc nhỏ giọng nói: “Lục Thần là em trai của Lục Phong. Lục Phong kia là người của chính phủ thành phố Giang Châu…”
Hoàng Đào lập tức biến sắc, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Hắn liếc mắt nhìn Triệu Minh Dương ở bên cạnh, thấy sắc mặt Triệu Minh Dương cũng hơi trầm xuống.
Chắc chắn bọn họ không thể ngờ được rằng bất động sản Tứ Hải đã bắt tay với nhà họ Tôn và nhà họ Lục nhanh như vậy. Năng lực của hai nhà này rất mạnh, một nhà là quan chức, một nhà là doanh nhân. Đặc biệt là nhà họ Lục, nếu Lục Phong đã đứng ra thì không ai dám coi thường.
Quyền, mãi mãi cao hơn tiền một tầng.
Chỉ có điều là cả đám người cùng kéo đến như vậy mà chỉ vì nghe thấy tên tuổi của nhà họ Tôn và nhà họ Lục thì lại trở nên rụt rè như vậy, sợ là sau này sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất.
Dù như thế nào đi nữa thì tóm lại là muốn ăn thịt thì phải chịu!
Chỉ có điều là có sự tham dự của nhà họ Tôn và nhà họ Lục nên dã tâm khi trước của mấy người này đã vơi đi rất nhiều, không còn ôm suy nghĩ rất lớn như trước nữa.
Triệu Minh Dương lạnh lùng nói: “Đúng là bất động sản Nhã Cư rất có năng lực. Nhưng mà suy cho cùng cũng không phải là doanh nghiệp địa phương của Giang Châu nên nguồn lực sẽ có hạn. Nhà họ Tôn và nhà họ Lục cũng có năng lực rất lớn, nhưng mà vấn đề của giới bất động sản thì cuối cùng vẫn cần phải có nhân tài của giới bất động sản chúng ta giải quyết thì mới được. Nếu các ông muốn phát triển thì đến lúc đó toàn bộ các công ty của chúng tôi sẽ cùng nghĩ cách để kiềm chế các ông. Đừng nói đến tiến độ, chỉ sợ khởi công cũng là một vấn đề đấy…”
“Vậy các anh có ý kiến gì thì nói thử để chúng tôi có thể tham khảo xem sao.”
Cao Minh cũng không trực tiếp từ chối. Dù sao thì trước tiên nghe một chút lợi thế của đối phương cũng không có vấn đề gì.
Triệu Minh Dương hạ giọng, nói: “Các anh đã mua rất nhiều đất. Nên các anh có thể nhượng lại một phần đất để mọi người cùng phát triển, bởi vì chúng tôi có rất nhiều công ty bất động sản mà. Ai cũng biết đây là một miếng thịt rất lớn, chỉ có một mình các anh ăn thì sợ là nuốt không trôi được.
“Nhượng lại đất?”
Cao Minh lắc đầu: “Chúng tôi không có ý định nhượng lại đất.”
Triệu Minh Dương trầm giọng, nói: “Các anh đã mua tổng cộng mười mảnh đất, chúng tôi cũng không cần nhiều. Chúng tôi có nhiều công ty bất động sản như vậy nhưng chỉ cần một nửa thôi, bao gồm hai mảnh đất ở khu vực trung tâm và ba mảnh đất ở vùng ven. Về giá cả thì chúng tôi cũng sẽ không để các anh phải bận tâm, giá thị trường các anh đưa ra là bao nhiêu thì chúng tôi sẽ trả gấp đôi.”
“Ngoài ra, chúng tôi cũng có thể tạo điều kiện cho các anh sử dụng các nguồn lực, như thế có thể phát triển trung tâm thương mại nhanh hơn. Điều này có lợi cho tất cả mọi người chúng ta.”
Cao Minh không nhịn được, bật cười: “Nhượng lại cho các anh 5 mảnh đất trong tổng số mười mảnh đất à? Các anh cũng thật là tham lam đó.”
Triệu Minh Dương lạnh lùng nói: “Tiền không phải thấy là có thể lấy được đâu. Đắc tội với toàn bộ giới bất động sản thì chỉ sợ sau này các anh khó mà phát triển được. Chúng tôi đã đưa ra mức giá cao nhất để thể hiện thành ý rồi. Mặc dù đúng là các anh sẽ kiếm được ít đi một chút nhưng mà cũng đã đủ để các anh có thể phát triển. Chỉ sợ là các anh còn phải gồng mình mà làm ấy chứ.”
Cao Minh lắc đầu: “Rất xin lỗi, ông chủ của chúng tôi đã dặn dò là nếu như các anh chỉ muốn nói qua về việc hợp tác thì có lẽ mọi người còn có thể thảo luận một chút. Nhưng mà các anh mở miệng là đã đòi nhượng lại đất, lại còn đòi những năm mảnh đất thì chắc chắn là không cần thảo luận hay nói chuyện gì hết nữa rồi.”
Hoàng Đào uy hiếp: “Các anh có đất nhưng lại không thể tiến hành thi công, không thể phát triển kịp tiến độ thì cũng chẳng khác gì không có lợi nhuận, phải không?”
Lôi Cương của bất động sản Đông Viên cũng nói thêm vào: “Đúng! Các anh muốn đắc tội với toàn bộ giới bất động sản Giang Châu thì cũng đừng trách tại sao chúng tôi lại liên liên kết lại để làm khó các anh!”
Cao Minh cười nói: “Thứ nhất là chúng tôi không định gây thù địch với giới bất động sản Giang Châu, vì suy cho cùng thì chúng tôi cũng là một thành viên của giới bất động sản mà. Thứ hai là các anh cũng không đại diện được cho toàn bộ giới bất động sản Giang Châu. Thật ra ông chủ của chúng tôi đã tính hết đến chuyện liên quan tới các anh rồi.”
Triệu Minh Dương nhìn biểu cảm của Cao Minh, lạnh giọng hỏi: “Ông chủ của các anh nói thế nào vậy?”
Cao Minh xoay người để mở một cái két sắt trong văn phòng ra, lấy ra một chồng túi tài liệu, đặt phịch xuống bàn một tiếng.
Cao Minh cầm một túi phía trên lên, nhìn tên một chút: “Bất động sản Thúy Phong, Trương Việt cũng có mặt phải không ạ?”
Trong đám đông, một người đàn ông trung niên tiến lên trước, trầm giọng nói: “Tôi là Trương Việt. Đây là gì vậy?”