Cao Minh mỉm cười nói: “Đây là một phần quà mà ông chủ của chúng tôi đã cho chuẩn bị cho các vị. Cậu ấy nói rằng nếu như sau khi các anh đã biết rõ chúng tôi đã hợp tác với nhà họ Tôn, nhà họ Lục và bất động sản Nhã Cư rồi mà vẫn không chịu nhượng bộ như cũ thì hãy phát thứ này cho các anh. Sau khi xem xong thì có lẽ các anh sẽ đổi ý.”
Trương Việt nhận lấy túi tài liệu và mở ra. Bên trong chứa một số bức ảnh và tài liệu rất dày.
Trong lòng ông ta trầm xuống theo phản xạ. Ông ta không vội vàng lấy tài liệu ra mà đi tới một góc phòng để tránh khỏi ánh mắt của một đám người xung quanh, rồi mới dựa lưng vào tường và lấy tài liệu bên trong ra xem.
Trương Việt xem cũng không lâu, chỉ khoảng năm phút, nhưng sắc mặt của ông ta đã tái đi một chút. Trong mắt cũng hiện lên sự sợ hãi.
Ông ta đút tất cả tài liệu vào trong túi, đi đến trước mặt Cao Minh, giữa tất cả ánh mắt đang chăm chú và phức tạp của mọi người, ông ta nhìn trầm giọng nói: “Ngoài đưa cho anh những thứ này thì ông chủ của anh còn dặn dò gì nữa không?”
Cao Minh mỉm cười nói: “Ông chủ của chúng tôi nói là cậu ấy không định trở thành kẻ thù của giới bất động sản Giang Châu. Chỉ là muốn kiếm ít tiền đúng luật pháp mà thôi. Cậu ấy cũng rất muốn làm bạn với các anh bởi vì trong tương lai cũng không thể chắc chắn là hạng mục đầu tư trung tâm thương mại không cần đến sự hỗ trợ của các anh. Cũng như mọi người đã nói đấy, diện tích đất rất lớn nên chúng tôi cũng không hoàn toàn có đủ nguồn lực để phát triển…”
Hơi dừng một chút, Cao Minh phủi túi tài liệu: “Vật trong này tôi cũng chưa xem nên tôi cũng không biết là gì. Ông chủ tôi nó có lẽ người xem qua sẽ bằng lòng kết bạn với bất động sản Tứ Hải. Đương nhiên là nếu không muốn thì cậu ấy cũng không ép buộc. Dù sao thì mọi người đều có suy nghĩ khác nhau…”
“Tôi bằng lòng!”
Trương Việt ngắt ngang lời Cao Minh, không hề do dự nói: “Bất động sản Thúy Phong bằng lòng kết bạn với bất động sản Tứ Hải. Nếu trong quá trình bất động sản Tứ Hải phát triển mảnh đất trống này mà cần hợp tác hay trợ giúp gì thì xin mời liên hệ với bất động sản Thúy Phong. Ngoài ra, tôi cũng hy vọng có thể gặp mặt ông chủ của anh một lần…”
Cao Minh cười nói: “Ông chủ của chúng tôi sống rất kín đáo, không thích xuất đầu lộ diện. Cho nên tôi là đại diện công ty, sẽ toàn quyền quyết định công việc. Nếu có gì cần hợp tác thì tôi sẽ trao đổi với các anh.”
Trương Việt gật đầu, siết chặt túi tài liệu: “Được! Cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ông chủ của quý công ty. Tôi xin phép về trước. Thật xin lỗi vì hôm nay đã mạo muội đến đây…”
Cao Minh mỉm cười gật đầu, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Quả thực ông chưa xem đồ trong túi văn kiện, bởi vì Triệu Dật đã dặn dò, bảo ông ta đừng nhìn.
Ông ta có thể đoán được đại khái bên trong là cái gì, chắc là một ít đồ khiến mấy người này sợ hãi kiêng dè, điểm này có thể nhìn ra từ biểu cảm căng thẳng của Trương Việt.
Trương Việt quay người rời đi, Hoàng Đào bên cạnh mở miệng gọi lại: "Trương tổng?"
Trương Việt dừng lại nói: "Ngại quá, các vị, việc này bất động sản Thúy Phong chúng tôi sẽ không nhúng tay nữa, sợ là không giúp được gì, tôi xin đi trước."
Lúc Trương Việt rời đi, vẫn nhìn thoáng qua văn phòng, bởi vì ở đằng kia, còn có mấy cái túi tài liệu lận.
Hoàng Đào xoay người, trong ánh mắt đã có vài phần thấp thỏm: "Cao Minh, anh làm cái quỷ gì thế, rốt cuộc tài liệu trong túi giấy là cái gì?"
Cao Minh cười cười, mở một cái trong đống túi giấy ra, đưa một cái cho Hoàng Đào.
"Hoàng tổng, ông cũng có, nếu không ông cũng nhìn xem?"
Trong lòng Hoàng Đào lộp bộp một cái, đột nhiên ông phát hiện ánh mắt người chung quanh nhìn ông có chút thay đổi.
Ánh mắt Hoàng Đào dừng trên túi giấy, trong lòng vô cùng lo lắng.
Hoàng Đào bình tĩnh đi qua nói: "Cao tổng, chuyện lần này tôi không tham gia nữa, nói cho ông chủ các anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"
Cao Minh mỉm cười nói: "Được, Hoàng tổng.”
Hoàng Đào nghiêng người, nhìn Triệu Minh Dương nói: "Anh xem xem có của anh không, người này đúng là không dễ chọc. Tôi không muốn chuốc vạ vào thân đâu, không chọc nổi, tôi vẫn nên tránh đi thôi."
Triệu Minh Dương trầm giọng nói: "Rốt cuộc bên trong là cái gì?"
Hoàng Đào thản nhiên nói: "Một ít chuyện cũ năm xưa không muốn nhắc đến mà thôi, tuy rằng không làm gì được tôi nhưng mà sẽ khiến tôi dính chút phiền phức, vì vậy chuyện này tôi vẫn không nên tham gia vào, lai lịch ông chủ thần bí này không đơn giản."
Triệu Minh Dương suy nghĩ trong lòng, ánh mắt lại rơi vào trên những cái túi giấy kia.
Cao Minh đã cầm một cái túi giấy lên, mỉm cười nói: "Bất động sản Long Huy, Triệu tổng đúng không, đây là của ông."
Ánh mắt Triệu Minh Dương hơi lạnh, im lặng nhận lấy túi giấy.
Trong tay Cao Minh còn có hai cái túi giấy, ông ta xem xét nhưng không đọc tên nữa mà là trực tiếp lật một mặt túi giấy ra, đặt trên bàn.
Túi giấy của Triệu Minh Dương rất mỏng, ông ta im lặng đi qua một bên, mở túi giấy ra, lại phát hiện bên trong chỉ có một tờ giấy.
Trên giấy chỉ có ba chữ.
Hoàng Pha Lĩnh.