Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người ( Dịch )

Chương 627 - Chương 627: Quay Lại Cắn Tôi Thì Họ Sẽ Phải Hối Hận

Chương 627: Quay lại cắn tôi thì họ sẽ phải hối hận Chương 627: Quay lại cắn tôi thì họ sẽ phải hối hận

Triệu Minh Dương mặt biến sắc, trong ánh mắt có vài phần hoảng sợ không che giấu được, có điều ông ta đang đưa lưng về phía mọi người để xem, vì vậy mọi người căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.

Triệu Minh Dương hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại cười nói: "Cao tổng, có thể hẹn ông chủ của anh không, tôi muốn gặp mặt nói chuyện một chút."

Cao Minh cười nói: "Ông chủ tôi đoán được có lẽ sẽ có một vài vị tổng giám đốc muốn gặp mặt nói chuyện với cậu ấy, cho nên bảo tôi nói với các vị, thảo luận thì không cần đâu, mọi người nước sông không phạm nước giếng, phát triển hoà bình là được. Cậu ấy chỉ là muốn âm thầm, làm một địa chủ nhàn nhã mà thôi, không hề có hứng thú với các loại ân oán đấu tranh."

Triệu Minh Dương nhìn Cao Minh thật sâu, gật đầu: "Được, vậy quyết định như thế."

Triệu Minh Dương quay đầu nhìn lướt qua những người đang nhìn mình chằm chằm, cười nói: "Tôi rút khỏi, nếu như các anh muốn tiếp tục, có thể tiếp tục đàm phán với bọn họ."

Đàm phán?

Còn nói cái lông ấy.

Mấy người các ông là lão đại bất động sản có thực lực mạnh nhất bị một cái túi giấy của người ta đuổi đi luôn rồi, một người hai người đều lộ ra vẻ rất sợ hãi, vậy mà còn bảo chúng tôi đàm phán?

Các ông đều không chọc nổi, chẳng lẽ chúng tôi chọc nổi?

Không thấy trên bàn làm việc trước mặt Cao Minh vẫn còn hai ba cái túi giấy à?

Triệu Minh Dương cũng mặc kệ bọn họ, quay người rời đi.

Mấy người còn lại ở bên trong phòng, có một ông già ánh mắt rơi vào trên ba cái túi giấy còn lại kia, ông ta ho khan một tiếng nói: "Cao tổng, ba túi giấy kia là cho ai vậy?”

Cao Minh cười nói: "Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là các vị còn muốn đàm phán với bất động sản Tứ Hải chúng tôi không?”

Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời lắc đầu.

Được rồi, không thể trêu vào! Mặc dù là còn chưa cầm tới túi giấy , nhưng mà ai biết bên trong có phần của mình hay không?

Quan trọng là cho dù bên trong không có mình, thì sẽ có nghĩa là bản thân bình an vô sự sao?

Mình không thẹn với lương tâm sao?

Cả đời chưa từng làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?

Mấy người đã ở cái tuổi này gây dựng sự nghiệp như bọn họ, cơ bản đều đã trải qua khoảng thời gian Trung Quốc lập nghiệp hỗn loạn nhất, vốn liếng tích luỹ ban đầu đều là máu tanh đấy. Không ai dám nói mình trong sạch triệt để, chưa từng làm chuyện trái với lương tâm hay trái pháp luật cả, không ai có thể nói ông đây không có gì phải sợ.

Nếu như trong lòng đều có tật giật mình, vậy ai còn dám đi gây chuyện chứ?

Bỏ đi, bỏ đi.

Không thể trêu vào, tránh được thì tránh vậy!

Chung quy là bản lĩnh người ta cao, nên người ta kiếm tiền, nghĩ như vậy trong lòng mọi người lập tức cân đối lại...

"Ông chủ, bọn họ đều rời đi rồi."

Triệu Dật đang cuộn mình trên ghế sofa trong nhà Phùng Tiếu Tiếu, vừa xem tivi vừa nghe điện thoại của Cao Minh, cười nói:

"Bọn họ có nói gì không?"

Cao Minh thành thực nói: "Có mấy người nhìn vật trong túi giấy xong thì muốn gặp cậu một chút, có điều tôi đã từ chối bọn họ."

Triệu Dật cười nói: "Chẳng qua là họ lo lắng điểm yếu của bản thân bị tôi phanh phui ra mà thôi. Tôi chỉ là muốn bọn họ yên phận một chút, đừng tới giành ăn trong bát của tôi. Càng muốn bọn họ sống có quy củ một chút, chứ tôi cũng chẳng hơi đâu đi quản những chuyện trời ơi đất hỡi của họ làm gì."

Cao Minh cũng không hỏi rốt cuộc trong túi giấy là vật gì, chỉ là hơi lo lắng nói: "Ông chủ, những người này đều là nhân vật có thân thế và có địa vị xã hội rất cao. Vài người còn có biết dùng thủ đoạn lôi kéo quan hệ, ông chủ uy hiếp họ như vậy e là họ sẽ bị dồn vào đường cùng, khiến họ làm càn giống như chó cùng rứt giậu."

Triệu Dật giải thích: "Không đến mức đấy. Thời đại bây giờ có nhiều người như họ, căn bản ít nhiều đều có chuyện xấu không thể lộ. Mặc dù tất cả vốn liếng từ trước tới giờ của họ đều là từ các phi vụ làm ăn không sạch sẽ mà ra. Nhưng dù đời tư của họ thiếu minh bạch thì cũng không đến mức phải một mất một còn. Chẳng qua là nếu phanh phui những chuyện này ra ánh sáng sẽ khiến bọn họ mất hết thể diện và cùng đường, khó mà ứng phó được mà thôi."

"Thật ra cũng không thể tính là tôi uy hiếp bọn họ. Chỉ là tôi đang muốn nói cho bọn họ biết, đừng tưởng rằng các người kết bè kết phái thì có thể uy hiếp được tôi, đụng vào tôi thì chỉ có mất cả chì lẫn chài thôi. Ngược lại, khu đất nền đã nằm trong tay tôi rồi, dù tôi không khai phá mà đem bán đi cũng có thể kiếm được một khoản lợi nhuận lớn. Giống như Jack Ma từng nói, người mang giày sợ phải đi chân đất, còn người đi chân đất thì không bao giờ sợ xỏ giày, tôi cũng vậy, không có gì phải lo sợ cả."

"Đây cũng là một lần thị uy để cho họ biết tôi cũng không dễ đối phó như vậy. Chỉ cần khiến bọn họ kiêng dè trong lòng là được rồi, nếu không thì ai cũng tưởng tôi dễ bắt nạt, ai cũng muốn đến cắn một miếng."

"Những thứ trong túi giấy sẽ khiến bọn họ sợ hãi nhưng mà không đến mức bí quá hoá liều đi trả thù tôi. Lại nói nếu thật sự có người nào không biết cao thấp mà quay lại cắn tôi thì hắn sẽ phải hối hận cho xem ."

Bình Luận (0)
Comment