Lục Đào: Tôi bày tỏ thái độ hoài nghi, không phải là anh chỉ nói được vài câu Oppa Op má hay gì đó chứ?
Triệu Dật: Tinh thông tiếng Hàn, biết cái gì gọi là tinh thông hay không, các cậu đã quên năng lực học tập của tôi rồi à, tôi muốn học cái gì còn không nhanh chắc?
Lý Dương: Nếu như anh Dật tinh thông tiếng Hàn, vậy thì chúng ta đây đi Hàn Quốc đi, dù sao mời người phiên dịch nào tốt bằng người của chúng ta. Người đẹp Hàn Quốc cũng cực kỳ nhiều, khẳng định chơi rất vui.
Quách Đông Lai: Đồng ý! Nhóm nhạc nữ Hàn Quốc rất xinh đẹp đấy!
Lục Đào: Anh Dật, Hàn Quốc, thế nào?
Triệu Dật: Được, tôi không ý kiến gì, nếu là Hàn Quốc mà nói, bảo đảm mọi người chơi vui vẻ.
Nếu như Triệu Dật hiểu tiếng Hàn, cũng tán thành đi nơi này thì Lục Đào cũng lập tức đánh nhịp: Được, chúng ta đi Hàn Quốc, tôi đi đặt vé!”
Triệu Dật: Được, dù sao lần này không làm thịt cậu một lần thì sao xứng đáng với ván cược này, cậu dám nghi ngờ nhân phẩm của tôi, cậu nhất định phải trả giá đắt!
Lục Đào: Anh Dật, chỉ là anh cố ý kéo, có lẽ tạm thời mà thôi, sau cùng còn không phải là không chạy được!
Triệu Dật: Ít nhất hiện tại là tôi thắng!
Lục Đào: Phải phải phải, anh thắng, tôi biết mà! Chúng ta đi Seoul à?
Triệu Dật: Hành trình chính là Seoul rồi đến đảo Jeju, nhưng thông thường người ta sẽ đi đảo Jeju trước, sau đó mới về Seoul bắt đầu ‘mua mua mua’ rồi sau đó lên máy bay về địa điểm xuất phát.
Lục Đào: Vậy trước tiên đến đảo Jeju là được, tôi phải nghiên cứu xem kế hoạch và lộ trình, đặt khách sạn trước, vậy mới có thể chơi thoải mái. Chẳng qua tôi có một vấn đề, chẳng lẽ bốn thằng đàn ông chúng ta đi du lịch thôi sao, hay là để tôi liên hệ kiếm vài bạn đồng hành nhé?
Triệu Dật: Cậu không thể mang mấy em gái Trung Quốc đi theo được nha, vậy còn có ý gì nữa chứ. Muốn tìm cũng phải tìm mỹ nữ Hàn Quốc xinh đẹp mềm mại mới được đó.
Lục Đào: Chỗ chúng ta chỉ có anh là biết tiếng Hàn, vậy chuyện này nhất định phải giao cho anh rồi.
Triệu Dật suy nghĩ một chút, mình không phải là cổ đông công ty Bighit à, nắm giữ 20% cổ phần công ty có đẳng cấp ở Hàn Quốc, có thể nói mình đã là người có địa vị cao. Hơn nữa, Bight không phải là công ty giải trí sao, tìm mấy em gái trẻ tuổi xinh đẹp đi chơi cùng còn chẳng phải dễ dàng à?
Triệu Dật nhận lời: "Được, tôi tìm mấy em gái đến, các cậu muốn họ chỉ là đi chơi cùng thôi, hay là muốn họ toàn thời gian đi theo chúng ta chơi?"
Lục Đào: Phải là toàn thời gian chứ, hì hì, cái từ ngữ này của anh quá tinh túy rồi. Anh Dật đúng là anh Dật, lái xe vừa nhanh lại vừa ổn. Tốt nhất tìm người hiểu một chút tiếng Trung, thật sự không có thì tiếng Anh cũng được, tốt xấu gì chúng ta cũng có thể ké vài câu, hằng ngày nói chuyện phiếm với mấy em gái cũng có thể hiểu được...
Hai người Quách Đông Lai và Lý Dương đều có chút ngại ngùng, hiển nhiên là có hơi xấu hổ.
Lục Đào tỏ ra thái độ phóng khoáng nói: Anh Dật, anh đừng hỏi bốn người bọn họ là có muốn đi cùng chúng ta toàn thời gian hay không nha. Việc này còn phải do chúng ta tự mình lựa chọn mới được, như vậy thì mới ổn. Bằng không thì đi chơi như vậy chẳng thú vị gì, tốt xấu gì chúng ta ban ngày du lịch còn có thể chụt chụt, buổi tối thì còn tập thể dục vận động nữa i ha ha, như vậy mới không uổng phí chúng ta đi một chuyến Hàn Quốc nha. Nếu như chỉ là ngắm cảnh không thôi, non sông ngàn vạn cảnh đẹp Trung Quốc chẳng lẽ không đẹp hơn sao?
Triệu Dật: Được, cậu đặt vé máy bay đi, đặt vé máy bay xong thì để tôi sắp xếp, đến lúc đó trực tiếp gặp ở đảo Tế Châu.
Lục Đào vội vàng nghiên cứu lộ trình, Triệu Dật chợt nhớ tới một chuyện, bản thân đúng là có chút sơ sót.
Lúc trước Bạch Nguyệt vẫn luôn đang đi tìm việc làm, hai tháng gần đây bản thân vẫn bận bay tới bay lui, ngược lại là đã quên chuyện này. Mình vẫn nên giúp cô ấy nghe ngóng xem có đài truyền hình nào đang cần hay không.
Triệu Dật gọi điện thoại cho Tôn Lượng, nói đơn giản một chút việc này, Tôn Lượng lập tức đồng ý hỗ trợ hỏi thăm một chút.
Ước chừng nửa giờ sau, Tôn Lượng gọi điện thoại lại, nói là gần đây tập đoàn phát thanh và truyền hình Giang Châu vừa lúc đang tuyển MC, chủ yếu là phụ trách làm người dẫn chương trình phát thanh. Nếu như Triệu Dật cần thì ông ta có thể hỗ trợ giải quyết.
Lúc này Triệu Dật gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.
"Hình như em vẫn chưa tìm được việc làm phù hợp phải không, người dẫn chương trình phát thanh, hình như là chịu trách nhiệm kênh giao thông. Chương trình tên là Kênh Giao thông Giang Châu, nghe nói mọi người lái xe đều thích nghe kênh này, lưu lượng người xem cũng hơi lớn, em có hứng thú không..."
"Có có có, có hứng thú! Kênh giao thông Giang Châu em biết, đây là chương trình phát thanh cập nhật tình hình giao thông trong khu vực…"
Giọng nói Bạch Nguyệt không che giấu hưng phấn chút nào, lúc trước cô cũng tìm được một công việc nhưng mà nó không hợp với chuyên ngành của cô, cho nên cô dứt khoát rời đi tiếp tục tìm việc làm phù hợp với chuyên ngành của mình.
Bạch Nguyệt biết rõ Triệu Dật có tiền, nhưng mà hắn cũng không phải người địa phương, có tiền cũng chưa chắc có quan hệ. Vì vậy Bạch Nguyệt chưa hề xin Triệu Dật giúp mình tìm việc làm, nhưng không ngờ Triệu Dật vẫn để chuyện của mình trong lòng.