Cái gì?
Còn chưa chịu khuất phục?
Còn muốn tìm lại địa vị?
Triệu Dật kéo người sang, lập tức hơi sững sờ.
Bạch Nguyệt!
Mẹ kiếp! Thế mà đổi người rồi sao?
Bạch Nguyệt khẽ nói: “Cậu ấy ngủ rồi, ngủ rất sâu…”
Triệu Dật bật cười, lập tức hiểu được. Cũng không nói nhảm gì, bắt đầu hình thức chiến đấu.
“Lúc nãy các em tâm sự chuyện gì vậy?”
Bạch Nguyệt cắn môi ôm chặt cái gối, đồng thời khẽ đáp: “Lần trước không phải em và cậu ấy ngủ chung sao? Em ôm lấy anh theo thói quen, trong lúc mơ màng còn bại lộ động tác em và anh lúc ngủ…”
Triệu Dật bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Vậy chẳng phải là đêm hôm đó cô ấy đã phát hiện sao? Nhưng vẫn không có nói?”
Bạch Nguyệt khẽ đáp: “Cậu ấy cũng do dự không biết có nên nói hay không. Nhưng lần này anh giúp em tìm việc làm, lại còn ở thành phố, sau này em và cậu ấy cũng sẽ tách ra. Cho nên cậu ấy đã cân nhắc đến điểm ấy, quyết định làm rõ chuyện này. Như vậy, sau này cũng không cần phải khó xử khi dẫn theo ai hay không nữa…”
Sau khi chiến đấu mãnh liệt một hồi lâu, Triệu Dật cuối cùng cũng hài lòng ngã xuống giường.
Bạch Nguyệt không dám ở lại lâu, không nói lời nào lập tức nhanh chóng rời đi. Chạy vào phòng vệ sinh, không lâu sau lại lặng lẽ chạy về phòng ngủ chính, nằm xuống bên cạnh Diệp Thiến.
Diệp Thiến vẫn ngủ say như cũ.
Bạch Nguyệt cẩn thận nằm trong chăn để cho cơ thể mình ấm lên một chút, lúc này mới dám tiến lại gần Diệp Thiến, từ từ nhắm mắt lại.
Bên trong phòng ngủ phụ, Triệu Dật đang rất thỏa mãn.
Sảng khoái!
Mặc dù không thực sự là chơi hai người cùng lúc, nhưng mà hai người một trước một sau chiến đấu bổ sung cho nhau khiến cho Triệu Dật đặc biệt hưng phấn. Cũng vì vậy mà hắn cực kỳ thoải mái.
Loại cảm giác này là vô cùng thỏa mãn, trước giờ chưa từng có.
1+1 quả nhiên lớn hơn 2!
Ha ha!
Từ trong câu trả lời đứt quãng của Bạch Nguyệt, Triệu Dật biết chuyện gì đã xảy ra. Thức ra lần trước lúc Diệp Thiến và Bạch Nguyệt ngủ chung một phòng đã phát hiện được chuyện giữa Triệu Dật và Bạch Nguyệt. Dù sao hôm đó Bạch Nguyệt cũng uống say, có vài hành vi không theo sự khống chế của não bộ, làm lộ ra một vài lời nói hay hành động nhỏ nào đó cũng là rất bình thường.
Hai tháng nay Diệp Thiến vẫn rất do dự, cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng mà cuối cùng vẫn không bỏ được Triệu Dật. Dù sao Triệu Dật đối với cô thực sự không có gì để nói. Hơn nữa chuyện này cũng là cô nhờ Triệu Dật giúp đỡ, để cho bọn họ cùng về nhà. Nếu không cho dù bọn họ muốn đột phá cũng không thể nào nhanh như vậy.
Mặc dù ý muốn lúc đầu của Diệp Thiến là giúp đỡ, Bạch Nguyệt cũng cảm thấy hổ thẹn với sự giúp đỡ này. Nhưng mà dáng vẻ nhường nhịn cúi đầu như tiểu nhân của Bạch Nguyệt khiến cô căn bản không thể nào tức giận với cô ấy được.
Không có cách nào tức giận với Bạch Nguyệt, lại không thể bỏ được Triệu Dật, như vậy thì phải làm sao đây?
Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho bọn họ rồi!
Cũng bởi vậy mà thừa dịp có Tôn Lượng và mấy người khác, Diệp Thiến quyết định làm rõ mối quan hệ này.
Tối hôm nay Diệp Thiến và Bạch Nguyệt mở lòng tâm sự với nhau, xem như là đã tha thứ cho Bạch Nguyệt. Hơn nữa còn cho thấy tinh thần “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia”, vẫn là bạn thân tốt, sau này cũng không ai cần phải trốn tránh.
Mặc dù trong lòng Diệp Thiến có chút oán giận, nhưng nhìn biểu hiện của Triệu Dật tối nay thì vẫn rất đau lòng. Cho nên mới lặng lẽ chạy đến phòng ngủ phụ định an ủi Triệu Dật một chút, không ngờ lại bị mạnh mẽ bắt lại.
Đương nhiên Diệp Thiến đã tỏ thái độ thì Bạch Nguyệt cũng không giấu diếm.
Lúc Diệp Thiến mở cửa rời đi cô cũng đã tỉnh, cô vẫn cứ giả vờ ngủ chờ Diệp Thiến trở về. Nghe được những âm thanh mơ hồ truyền đến từ phòng ngủ cách vách cũng khiến cô toàn thân khó chịu.
Cũng vì vậy mà sau khi Diệp Thiến ngủ say, Bạch Nguyệt đã nhịn không được lén lút lẻn vào phòng ngủ sát vách, cởi bỏ tương tư.
Dù sao Diệp Thiến cũng đã tỏ ý, chuyện đó Bạch Nguyệt cũng sẽ không cần lén lút. Hơn nữa chẳng phải Bạch Nguyệt đã để cho Diệp Thiến làm chị lớn đi trước vài bước rồi sao?
Sáng hôm sau, ba người đều ngủ một giấc thoải mái. Nhưng mà Triệu Dật vẫn đi trước một bước, xuống lầu mua bữa sáng thật phong phú. Sau đó mới đến gõ cửa phòng ngủ chính đánh thức hai người dậy.
Bạch Nguyệt và Diệp Thiến bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình tỉnh giấc, hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một cảm giác khác biệt trước đó.
Trước đó hai người là chị em tốt, là bạn thân. Bây giờ hai người lại có chung một người đàn ông, quan hệ này dường như càng trở nên vi diệu hơn, cũng càng chặt chẽ hơn, có cảm giác giống như hoa chung một cuống.
Diệp Thiến nhìn khuôn mặt Bạch Nguyệt, đột nhiên cảm giác được cả người Bạch Nguyệt cũng tỏa sáng, như một loại hào quang rất đặc biệt.
Diệp Thiến là người từng trải, cô chớp mắt mấy cái rồi hướng về phía cửa phòng hét to: “Đến đây! Lập tức dậy!”
Sau đó Diệp Thiến lại lần nữa nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: “Tối hôm qua cậu cũng đi tìm hắn sao?”
Bạch Nguyệt cắn môi một cái, có chút thấp thỏm, ngượng ngùng trả lời: “Mình nghe được âm thanh của các cậu, kìm nén không được. Sau khi cậu ngủ say, mình không nhịn được nên đã đi qua…”
Khuôn mặt Diệp Thiến lập tức ửng đỏ như hai đám mây hồng: “Hừ! Thật là tiện nghi cho hắn!”