Tô Nhã mỉm cười nói: “Được được, nếu cháu thật sự thích như thế thì sau này dì sẽ chăm chỉ ở nhà làm bếp, trường cháu cách đó cũng gần nên có thể về ăn cơm nhé, dù sao cũng vệ sinh hơn cơm quán một chút.”
Triệu Dật cười ha hả: “Vâng, cháu rất mong chờ đấy, sau này sẽ có đồ ăn ngon rồi.”
Liễu Vũ Phi vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta ăn cơm xong thì qua đó xem nhà luôn đi.”
Tô Nhã giận trách: “Làm gì mà phải vội vã như vậy?”
Triệu Dật cười nói: “Không sao đâu ạ, bên kia lúc trước cháu đã bảo trợ lý đặt mua hết đồ dùng hàng ngày rồi. Dì Tô chỉ cần mang ít quần áo sang là ở được thôi. Những thứ khác đã có đầy đủ cả nên ba người chúng ta chỉ cần đi một chuyến xe đến thôi, cũng không cần chuẩn bị nhiều đồ gì đâu......”
Nói là làm. Ăn cơm xong Liễu Vũ Phi nhận nhiệm vụ rửa chén, để cho Tô Nhã thu dọn đồ đạc cho nhanh chóng.
Tô Nhã bất lực nên chỉ đành lên tầng thu dọn đồ đạc. Cô cũng không mang quá nhiều đồ, chỉ có một cái vali hành lý, dù sao thì mùa hè cũng không cần nhiều quần áo.
Huống hồ là dọn sang bên kia chỉ là tạm thời nên chưa cần phải mang hết đồ đi luôn.
Liễu Phi Phi rửa xong bát đĩa thì Tô Nhã cũng thu dọn đồ xong và kéo một vali hành lý rất to ra khỏi phòng ngủ.
Triệu Dật vội vàng đi lên cầu thang, đỡ lấy vali và di chuyển tới phòng khách vì sợ là nếu cô không cẩn thận thì lại ngã xuống cầu thang.
Tô Nhã đi sau Triệu Dật cũng phải cảm thán trong lòng, cảm giác trong nhà có đàn ông thì vẫn khác.
Trước đây, dù vali có to, nặng thế nào thì mình vẫn phải tự chuyển xuống tầng và kéo ra ngoài.
Không chỉ có thế mà còn phải tự gọi tài xế hoặc trợ lý đến giúp nữa.
Nếu không thì sao lại nói là dù sao trong nhà cũng cần có đàn ông chứ.
Nếu trong nhà có đàn ông thì khi cần di chuyển hoặc thay thế đồ gì cũng rất thuận tiện, dễ nhờ hơn.
“Đi thôi! Vali để ở trên xe cháu là được rồi, hai người chỉ cần lái xe đi theo cháu thôi. May mà bây giờ đường cũng không đông xe.”
“Được!”
Ba người ra cửa, mỗi người một xe, lái thẳng đến tòa nhà Đức Phong.
Ba người cùng đi lên nhà, nhập mật khẩu và vào trong. Triệt Dật cũng tranh thủ bảo hai người lấy dấu vân tay để nếu có quên mật khẩu thì vẫn có thể mở được cửa nhà.
Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Vũ Phi đến đây. Sau khi vừa vào cửa, nhìn thấy phòng khách rộng thênh thang và cửa sổ sát đất cực kỳ to, có thể nhìn rõ cảnh đêm thì lập tức mở to hai mắt, vui vẻ kêu lên: “Oa, thật rộng rãi!”
Ưu điểm của căn phòng này chính là rộng, không gian được mở rộng đến mức tối đa. Chưa kể đến những ô cửa sổ rất lớn bao quanh thành một vòng, khi đi đến trước những ô cửa sổ ấy còn có thể nhìn được toàn bộ cảnh quan cùng nơi giao nhau của sông Lưỡng Giang. Cảm giác giống như đứng trên một con thuyền giữa sông lớn, có thể mở rộng tầm nhìn, làm cho lòng người thoải mái hơn.
Liễu Phi Phi chạy đến trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm phía dưới, kêu lên: “Mẹ ơi, đến đây xem đi, cảnh đêm thật là đẹp.”
Tô Nhã đi đến, nhìn qua nhìn lại, cũng có vẻ rất ngạc nhiên: “Ở đây ngắm phong cảnh đúng là rất tuyệt. Lúc trước tính mua nhưng chỗ này vừa mở ra đã bán hết. Người bình thường căn bản là không mua được......”
Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy ạ, đúng là không dễ mua. Cháu cũng phải nhờ Tôn Lượng tìm giúp quan hệ nội bộ nên mới mua được. Anh ta cũng mua một căn ở ngay tầng dưới, làm hàng xóm của cháu.”
Tô Nhã chợt hiểu ra: “Tôn Lượng à, nhà họ Tôn bọn họ quan hệ rất rộng nên chuyện này là chuyện nhỏ đối với bọn họ thôi.”
Triệu Dật cười nói: “Quan hệ kiểu này đôi khi còn tốt hơn tiền nhiều.”
Tô Nhã cười nhẹ: “Đây cũng là nguyên nhân cháu kết giao với nhà họ Tôn và nhà họ Lục sao?”
Tất nhiên Triệu Dật không cần giấu diếm Tô Nhã gì cả nên gật đầu nói: “Lục Đào là bạn cùng phòng với cháu. Mối quan hệ này thể hiện quan hệ giữa cháu và cậu ấy cũng không tệ nên tất nhiên cháu sẽ muốn dựa vào đó để mở rộng một chút. Dù sao cũng có lợi với tất cả mọi người.”
“Khi Lục Đào biết cháu thì cũng mới chỉ có 100 vạn trong tay thôi. Bây giờ cậu ta đã là triệu phú rồi. Đấy là còn chưa kể đến khoản kiếm được của chú hai cậu ta, Ngụy Xuyên và Tôn Lượng đâu nhé......”
“Cháu chưa bao giờ có ý định lừa bọn họ cả. Mọi người hợp tác với nhau đơn giản là để có một nguồn lực hoàn chỉnh mà thôi.”
Tô Nhã cười nói: “Dự án khu trung tâm thương mại mới, coi như cháu đã hoàn toàn cùng một thuyền với nhà họ Tôn và nhà họ Lục rồi. Có quan hệ với chính quyền của nhà họ Lục và quan hệ của nhà họ Tôn, lại đích thân cháu điều hành thì một hai năm sau là sẽ có chỗ đứng vững chắc rồi. Không có ai dám coi thường cháu đâu.”
Triệu Dật cười cười: “Mặc dù cháu khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng và không có chỗ dựa, nhưng nếu có người nào muốn đối phó với cháu thì cũng không dễ đâu.”
Tô Nhã nhìn nụ cười tự tin của Triệu Dật thì chợt nhớ tới một số chuyện.