Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 249

Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Kiếm Trì là nơi dựng Kiếm Trận, cũng là chỗ cất kiếm. Kiếm Trì có một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm làm tâm trận. Trong Kiếm Trì có nguyên khí trời đất dư thừa, bố trí vô sô thanh kiếm theo thế Vạn Kiếm Quy Tông để tụ tập nguyên khí trời đất dưỡng Thần Kiếm. Theo thời gian trôi đi Thần Kiếm làm tâm trận sẽ có khả năng được nâng cao trình độ và phẩm chất. Có thể nói Kiếm Trì là một nhà kho có khả năng nuôi dưỡng kiếm. Trên Kiếm Thần Đại Lục thì Kiếm Trì là gốc rễ của một tông môn.

Mà cái gọi là Kiếm Trủng, chính là nơi để chôn kiếm. Những thanh kiếm ở trong đó, đều là do các kiếm giả tiền bối đời trước lưu lại, dùng để làm chiêm ngưỡng và tế lễ. Nhưng mỗi một thanh kiếm có thể để vào trong Kiếm Trủng, phẩm chất phải rất cao. Mà những thanh kiếm này lại hàng ngày theo bên người kiếm giả, có một chút khí tức của kiếm giả, hoặc là có lực lượng thuộc tính, hoặc là Kiếm Ý, hay là khí tức, khí thế…Những thanh kiếm mà không đủ tư cách, khi vừa vào Kiếm Chủng nhất định sẽ bị vạn kiếm công kích tan nát.

Cũng bởi vì Kiếm Chủng có linh tính như vậy, nên đó là nơi rất thích hợp để những kiếm giả có tu vi cao thâm lĩnh ngộ Kiếm Đạo. Có thể nói, một tông môn tồn tại lâu đời đều có một Kiếm Trủng. Mà độ quan trọng của Kiếm Trủng còn cao hơn một bậc so với Kiếm Trì.

Còn cuối cùng là Kiếm Mộ, đây là nơi thần bí nhất. Kiếm Mộ chính là nơi chôn cất của kiếm giả. Mà không phải cứ tùy tiện một gã kiếm giả đã chết rồi đắp một ngôi mộ là có thể hình thành Kiếm Mộ. Có thể được gọi là Kiếm Mộ, thì người được chôn cất phải ít nhất đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng.

Lạc Thiên phong rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: " Kiếm Mộ này, hai mươi năm trước tông môn chúng ta đã phát hiện ra ở một nơi rất thần bí. Trải qua tra xét hơn mười năm, lại căn cứ vào ghi chép trên bia đá ở bên ngoài Kiếm Mộ, cùng với điển lục của Tử Hà tông chúng ta, thì trên cơ bản đã xác định được chủ nhân của Kiếm Mộ."

Nói tới đây, cho dù với tu vi của Lạc Thiên Phong, trên mặt cũng lộ ra vẻ sùng kính:

- "Kiếm Mộ này được gọi là Ngũ Hành Kiếm Mộ, chủ nhân của nó là một kiếm giả từ thời xa xưa, được gọi là Ngũ Hành kiếm Tôn, là một vị Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách. Cho dù là ở thời đó, Ngũ Hành Kiếm Tôn cũng là cường giả Kiếm Đạo đứng đầu. Ngài tu luyện Ngũ Hành Kiếm Khí ngạo nghễ thiên hạ. Sau này vì tuổi cao ngài không thể đột phá được bình cảnh, đã chuyển sang nghiên cứu các loại tạp học như Kiếm Trận, luyện đan, chú kiếm…gần như tất cả đều học qua. Sau này lúc Ngũ Hành Kiếm Tôn đến sáu trăm tuổi, đã hao phí một trăm năm để kiến tạo Kiếm Mộ. Mà từ đó đến nay Ngũ Hành Kiếm Mộ vẫn chưa bị ai phát hiện."

Nghe đến đó, mấy người Lục Thanh cũng hiểu được mục đích của Lạc Thiên Phong.

Truyền thừa của Kiếm Tôn! Mà trong Kiếm Mộ của Kiếm Tôn từ thời xa xưa, bảo ở trong này không có bảo vật gì, chắc quỷ mới tin.

Nhưng mà nếu họ đã phát hiện ra, vì cái gì mà lại không đi lấy? Vì cái gì mà lại mang chuyện tốt như vậy đến cho bọn họ? Mười người đứng ở đây, kể cả tâm trí hay nhiều mặt khác đều là đứng đầu trong số đệ tử nội tông, như thế nào mà không nghĩ ra điểm này. Năm người Lạc Thiên Phong là người như thế nào? Nếu năm người đã không nắm chắc thì cũng không tới phiên bọn họ. Lúc này ánh mắt của mười người Lục Thanh đều có biến hóa.

Lắc đầu, Tầm Thiên Kính bỗng chen lời nói: "Ngũ Hành Kiếm Tôn là một vị Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách, lăng mộ của người đã bố trí sao chúng ta có thể tưởng tượng được. Muốn tiến vào Kiếm Mộ đều có yêu cầu hạn chế, ngoại trừ việc cần năm thanh Thần Kiếm có năm thuộc tính Ngũ Hành tinh khiết ra, thì chúng ta những kiếm giả đạt tới Kiếm Hồn đều bị bài xích ở bên ngoài, không thể vào được trong đó."

Thì ra là thế!

Lúc này, một ít bí ẩn trong lòng Lục Thanh cũng được vạch trần. Hắn nhớ lại lúc hắn làm lễ tiếp nhận chức gia chủ, Chú Kiếm Sư Mạc Kiền của Thanh Ngọc tông cố tình đến gây sự, nói thẳng muốn lấy Mộc Tinh kiếm, chắc chắn là vì tiến vào Ngũ Hành Kiếm Mộ. Cái gọi là Thần Kiếm có thuộc tính Ngũ Hành tinh khiết, chính là do tài liệu có thuộc tính Ngũ Hành thuần túy tạo thành, có ẩn chứa lực lượng thuộc tính rất tinh thuần.

Mà lúc trước thanh Mộc Tinh kiếm này, chính là dùng lõi của Mộc Tinh Thụ rèn ra. Nó là một thanh Thần Kiếm hệ Mộc rất thuần túy. Khó trách lúc trước Mạc Kiền thà đánh mất thanh danh hơn mười năm cũng muốn chiếm lấy thanh kiếm này, nguyên nhân chỉ vì Ngũ Hành Kiếm Mộ.

"Bởi vì Ngũ Hành Kiếm Mộ có bố trí đặc thù, mỗi lần mở ra phải cách mười hai năm. Năm đó khi chúng ta phát hiện, chính là một lần Kiếm Mộ mở ra, đến nay đã là hai mươi ba năm lẻ chín tháng. Đến bây giờ tính ra thì chỉ còn khoảng hơn hai tháng nữa là Ngũ Hành Kiếm Mộ sẽ mở. Thời gian Kiếm Mộ mở ra là một tháng, trong thời gian này các ngươi phải tận lực giành được truyền thừa của Ngũ Hành Kiếm Tôn. Nếu không tìm được cũng đừng lo lắng, chỉ cần tận lực tìm kiếm bảo vật là được, nếu có thể thì lấy cả những thảo dược ngàn năm. Tổ sư tông môn chúng ta có truyền lại một phương thuốc, có thể giúp các ngươi luyện chế Kiếm Hồn đan." Huyền Thanh mở miệng chậm rãi nói.

"Huyền sư thúc! Kiếm Hồn đan mà người nói là đan dược trong điển tịch kia sao?" Nghe Huyền Thanh nói, Lạc Tâm Vũ có chút không dám tin, lên tiếng hỏi. Lục Thanh đứng bên cạnh cũng sửng sốt, Kiếm Hồn đan là thứ gì mà đến cả Lạc Tâm Vũ luôn trấn định cũng trở lên thất thố như vậy.

"Ngươi đoán không sai!" Huyền Thanh nói một cách khẳng định: "Căn cứ theo ghi chép của điển lục thì trong Kiếm Mộ thật có linh thảo để luyện chế Kiếm Hồn đan. Chỉ cần các ngươi có thể tìm được, tông môn chúng ta có ba thành nắm chắc luyện chế thành công."

Huyền Thanh quay lại giải thích với chín người Lục Thanh: "Kiếm Hồn đan, là thượng phẩm đan dược, không có công hiệu gì khác, chỉ có công hiệu trợ giúp Kiếm Chủ ngưng tụ Kiếm Hồn."

Ngưng tụ Kiếm Hồn!

Cho dù là Lục Thanh, hai mắt cũng đỏ lên. Trên thế gian này còn có đan dược kì diệu như thế ư?

Hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Lạc Thiên Phong nghiêm lại, khiển trách: "Không được cao hứng qua sớm. Các ngươi nghĩ là Kiếm Hồn có thể đễ dàng ngưng tụ như vậy sao? Nếu đơn giản như vậy, Thập Vạn Đại Sơn cũng không đến phiên chúng ta làm chủ. Kiếm Đạo là diễn biến của Thiên Đạo. Các ngươi nghĩ có thể né tránh Thiên Đạo được sao? Đan dược mặc dù tốt nhưng đó cũng chỉ là ngoại vật, ngoại vật có mạnh mẽ cũng làm sao so với bản thân mình. Huống chi Kiếm Hồn đan cũng chỉ gia tăng thêm ba thành cơ hội ngưng tụ Kiêm Hồn. Trời luôn có mắt, kẻ nghịch thiên sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!"

Lời nói của Lạc Thiên Phong giống như tạt một chậu nước lạnh, kéo đám người Lục Thanh trở về hiện thực.

"Hừ hừ! Tiểu tử kia nói thật hợp ý ta! Lục Thanh ngươi phải học cách bình tĩnh, biết không? Trên thế gian này còn rất nhiều thứ mà ngươi chưa thấy qua. Vạn vật trên trời đất, có muôn vàn biến hóa, thật sự là vô cùng vô tận. Ngươi phải có một tâm chí kiên định. Nếu mà ngươi còn như vậy thì làm sao có thể leo lên được đỉnh núi Kiếm Đạo." Diệp lão khiển trách chẳng hề có chút nể nang.

Lục Thanh lập tức tỉnh ngộ lại. Thật sự là hắn bị tổn thương thần thức quá nặng. Chẳng những khống chế thân thể khó khăn, đến lúc này tâm cảnh của hắn cũng có chút dao động, mới bị ngoại vật quấy nhiễu.

"Đệ tử đã hiểu." Mười người đều lập tức khom người hành lễ nói.

"Tốt lắm!" Lạc Thiên Phong nghiêm khắc như vậy cũng bởi vì hắn coi trọng mười người bọn họ. Lúc này, thấy tất cả đều đã hiểu ra, sắc mặc lão liền hòa hoãn xuống, khoát tay nói: "Lúc này ngũ phong luận kiếm đã chấm dứt, các ngươi về trước nghỉ ngơi đi. Nếu ai có lĩnh ngộ thì lĩnh ngộ, ai có thương tích thì phải tu dưỡng thật nhanh. Ta cho các ngươi thời gian một tháng. Một tháng sau đến điện Tử Hà tập hợp."

Ngập ngừng một chút, Lạc Thiên Phong lại nói: "Tất cả các ngươi hãy phát ra lời thề Kiếm Thần đi. Việc này trừ mười người các ngươi, quyết không thể cho người thứ mười một biết."

Không có chút do dự, mười người đều lần lượt phát ra thệ ước. Việc lớn đến bậc này, nếu không có gì cam đoan, năm người Lạc Thiên Phong cũng không thể tin tưởng. Cho dù mười người Lục Thanh, họ cũng không dám tin tưởng, kể cả là có quan hệ thầy trò. Đây là việc lớn quan hệ tới tông môn, bọn họ không thể làm qua loa được.

Sau thời gian nửa nén hương, khi cả mười người vừa phát ra thệ ước xong, Minh Tịch Nguyệt bỗng nhiên bước lên.

Bỗng Lạc Thiên giơ tay chặn Minh Tịch Nguyệt lại, nói: "Có chuyện gì để sau này bàn lại."

Minh Tịch Nguyệt liền dừng bước lại. Lục Thanh phát hiện không biết vì sao ánh mắt Minh Tịch Nguyệt nhìn về phía hắn lạnh như băng. Tuy rằng trong ánh mắt không có sát khí, nhưng rõ ràng có ý tứ cảnh cáo.

"Đi thôi!" Lạc Thiên Phong mở miệng nói.

Mười người Lục Thanh cúi người thi lễ với năm người Lạc Thiên Phong, rồi liền rời khỏi Luận Kiếm cốc.

Ngoài cửa vào Luận Kiếm cốc.

"Một tháng sau, chúng ta gặp lại." Lạc Tâm Vũ rất bình tĩnh nói, trên mặt của hắn còn lộ ra vẻ thoải mái.

"Tốt! Một tháng sau gặp lại." Nhìn ánh mắt của Lạc Tâm Vũ, một tầng ngăn cách trong lòng Lục Thanh do việc không vui với Liệt phong trước đó đã tan thành mây khói.

Lúc sau, Lạc Tâm Vũ từ chối không cho hai gã đệ tử của núi Tử Hà đỡ mình, rồi một mình hắn bước đi về phía núi Tử Hà.

"Tam sư huynh!" Đột nhiên Lục Thanh mở miệng gọi, cho đến giờ hắn vẫn có thói quen gọi như vậy.

Triệu Thiên Diệp ngẩn ra, đang chuẩn bị rời đi liền dừng lại.

"Ngươi còn không có đủ."

"Cảm thấy rất ủy khuất phải không?"

"Theo ta, hôm nay Công Dương Vũ vẫn còn ra tay lưu tình. Ngươi vẫn còn cảm thấy ủy khuất phải không?"

"Thế nào? Ở trước mặt Công Dương Vũ ngươi không dám phản kháng, ở trước mặt ta ngươi lại kiên cường vậy sao?"

"Đừng tưởng rằng ngươi là truyền nhân của gia tộc họ Lục mà có thể kiêu ngạo trước mặt ta. Nếu ngươi chỉ có chút năng lực như vậy… Hừ! Ta không thể không nghi vấn địa vị truyền thừa nghìn năm qua của gia tộc ngươi."

"Ngươi phải nhớ kĩ, ngươi không thể ngăn cản người khác nhìn về gia tộc các ngươi. Địa vị cùng vinh quang không thể tự phong cho mình là được."

Lục Thanh đột nhiên đọc ra sáu câu như vậy, mỗi câu đều khiến bả vai Triệu Thiên Diệp run rẩy, đợi cho Lục Thanh nói xong, Triệu Thiên Diệp mới nói: "Ngươi là…"

Không đợi Triệu Thiên Diệp nói xong, Lục Thanh đã nói: "Cám ơn ngươi!"

Lục Thanh vừa mở miệng nói ba chữ đó, hắn liền cảm thấy tâm thần của mình trở lên mượt mà hơn. Thức hải của hắn sắp khô kiệt đột nhiên sinh ra một dòng thần thức mới, dựa theo quỹ tích của Luyện Hồn quyết mà vận hành.

Bình Luận (0)
Comment