Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 250

Cả người Triệu Thiên Diệp chấn động, từ trên người hắn một cỗ khí tức sắc bén bốc lên. Luồng khí tức này không ngừng ngưng tụ, khí Phong Lôi trong trời đất dần tụ tập đến bên người Triệu Thiên Diệp, một tầng Phong Lôi Kiếm Khí mỏng manh hiện lên.

Tuy rằng Phong Lôi Kiếm Khí mỏng manh, nhưng khí tức bá đạo so với trước đây mạnh hơn nhiều. Mặt đất dưới chân Triệu Thiên Diệp vang lên tiếng răng rắc đã vỡ ra nhiều khe nứt như mạng nhện. Những hơi nước bên dưới cũng bốc hơi mất, bị Lôi khí đốt cháy hóa thành một mảnh cháy đen.

Đây là ——

Ngoài cửa vào Luận Kiếm cốc, mấy người Lạc Tâm Vũ đang bước đi đồng thời dừng bước.

"Chẳng lẽ là…" Như nghĩ tới điều gì, Dịch Nhược Vũ há hốc miệng, có chút không thể tin nói.

"Thanh Thiên!" Trên mặt Lục Thanh hiện lên thần sắc vui vẻ, nhìn chằm chằm biến hóa của Triệu Thiên Diệp.

Không do dự, thân hình Niếp Thanh Thiên chợt lóe lên, đã đứng cách Triệu Thiên Diệp gần mười trượng. Ánh mắt hắn quét nhìn bốn phía, khiến các kiếm giả muốn tới gần đều phải dừng lại, nhưng không hề có ai muốn bỏ đi. Dị trạng của Triệu Thiên Diệp rõ ràng là muốn đột phá tu vi. Nếu có thể quan sát một kiếm giả có tu vi cao đột phá thì lợi ích thu được không cần nói cũng biết.

Sau thời gian tàn nửa nén hương, Phong Lôi Kiếm Khí ở trên người Triệu Thiên Diệp đã ngưng đọng như thực chất. Khí thế của Triệu Thiên Diệp không ngừng tăng lên. Vô số khí Tốn Phong tụ tập hình thành lốc xoáy màu xanh xoay chuyển bên cạnh triệu Thiên Diệp tạo ra một lực hút rất lớn, rất nhiều đất đá vụn trên mặt đất đều bị hút vào trong lốc xoáy. Trong chốc lát lốc xoáy đã biến thành màu vàng đất, mặt trên còn có một tầng ánh sáng màu xanh.

Xoẹt ——

Đồng thời, một đạo Tử Điện to bằng cánh tay từ trong cơn lốc phóng ra. Khí thế của Kiếm sư không ngừng tăng lên. Không khí như bị cô đọng lại, các kiếm giả có tu vi thấp cảm thấy bị áp bức, tất cả đều lui ra sau hơn hai mươi trượng.

Bầu trời phía trên Triệu Thiên Diệp, từng đám mây bị khí thế phóng lên cao cắt nát. Khí thế này có sự bá đạo của khí Phong Lôi, những mảnh mây mù trên bầu trời cũng bị khí thế đánh tan thành mảnh nhỏ.

Ông ——

Trong phạm vi trăm trượng, tất cả các thanh kiếm của các kiếm giả đều phát ra tiếng kiếm ngâm, giống như là đang chờ đợi cái gì mà phát ra tiếng thúc dục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Quả nhiên như vậy!

Hai mắt của Lục Thanh sáng lên, ánh mắt nhìn về Triệu Thiên Diệp mang đầy vẻ chờ mong.

Một lát sau, Phong Lôi Kiếm Khí cũng dần thu liễm vao cơ thể Triệu Thiên Diệp, tiếng xé gió cũng dần biến mất, đất đá vụn cũng rơi xuống mặt đất. Nhưng không khí chung quanh đó lại giống như bị gian hãm lại.

Triệu Thiên Diệp nhắm nghiền hai mắt, đứng yên tại chỗ. Bầu trời phía trên hắn trông như thể là có bảo vật nào đó sắp xuất thế mà gây ra dị tượng vậy. Sau lưng Triệu Thiên Diệp, tiếng ngâm của Phong Lôi kiếm càng lúc càng cao, lúc mới đầu thì còn du dương như tiếng sóng vỗ, về sau tiếng ngâm như cuồng phong bão táp, lấn át mọi thanh âm bên ngoài Luận Kiếm cốc.

Trong Luận Kiếm cốc, năm người Lạc Thiên Phong đều sửng sốt nhìn về ngoài cửa cốc.

"Hay cho Triệu Thiên Diệp. Hắn rốt cuộc cũng ngộ ra rồi!" Lạc Thiên Phong nở nụ cười nói. Với hắn thì đám người Lục Thanh càng mạnh càng tốt, đối với hành trình vào Kiếm Mộ hai tháng sau lại càng có lợi.

"Huyền sư đệ! Ngươi thu được toàn đồ đệ tốt a!" Tầm Thiên Kính cũng cảm khái nói: "Một ngọn núi mà có ba đệ tử lĩnh ngộ được Kiếm Ý! Cho dù từ khi tổ sư Tử Hà khai tông lập phái đến giờ cũng chưa bao giờ xuất hiện qua. Xem ra Huyền sư đệ chắc chắn sẽ được lưu lại tên tuổi trong điển lục của tông môn rồi!"

"Tốt lắm! Chúng ta cũng đi thôi. Phúc duyên của bọn họ càng lớn càng tốt. Thực lực càng mạnh, tương lai Tử Hà tông chúng ta càng cường thịnh." Lạc Thiên Phong hướng mắt nhìn từng đám mây trên bầu trời phía xa, nói. Lập tức năm người phân ra hướng về các ngọn núi của mình mà bay đi.

Một lát sau.

Ngâm ——

Một tiếng kiếm ngâm bá đạo vang lên.

Ngoài Luận Kiếm cốc, mái tóc của Triệu Thiên Diệp không gió tự động tung bay, hai mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra. Một luồng Kiếm Ý bá đạo vô cùng từ trên người hắn bộc phát. Trên bầu trời, tiếng sấm nổi lên cuồn cuộn. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh từng cơn lốc càn quét làm mọi người phải lui về phía sau liên tục.

Luồng Kiếm Ý này cùng với Phong Lôi Kiếm Ý của Lục Thanh khác hẳn. Tuy rằng cũng là Phong Lôi Kiếm Ý, nhưng trừ bỏ bá đạo, luồng Kiếm Ý này còn hơn một cỗ ngạo khí bất khuất. Có thể nói Phong Lôi Kiếm Ý này hoàn toàn thể hiện ra tính tình của Triệu Thiên Diệp.

Ở cách đó trăm trượng, Diệp Cô Hàn nhìn chăm chú về phía Triệu Thiên Diệp, trong ánh mắt tràn ngập đầy hưng phấn cùng chiến ý.

Trên bầu trời chung quanh Triệu Thiên Diệp mười trượng, đột ngột xuất hiện vô số đạo Tử Điện cùng với Phong Nhận hoàn nhỏ như sợi tóc. Hai mắt Triệu Thiên Diệp lóe sáng, Phong Lôi Kiếm Ý lập tức phóng ra ngoài cơ thể. Xung quanh hắn liền ngưng tụ một quả cầu Kiếm Khí có đường kính tám trượng. Từ trên quả cầu Kiếm Khí còn có Tử Điện và Phong Nhận hoàn lóe ra. Kiếm Ý dung nhập ở giữa quả cầu khuếch tán ra một luồng uy thế vô cùng vô tận.

Kế tiếp, quả cầu Kiếm Khí nhanh chóng xoay tròn, mặt trên còn có từng đạo Tử Điện dọc theo một quỹ tích huyền ảo mà chuyển động, giống như là có từng con giao long quấn quanh quả cầu Kiếm Khí đó vậy.

Thức thứ mười bốn của Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm: Đại Nhật Phong Lôi.

Chiêu kiếm này cùng lúc trước dùng để phòng ngự khác hẳn. Lúc này, Triệu Thiên Diệp dựa vào Kiếm Ý mà điều khiển giao long Tử Điện duỗi thân, bao quanh quả cầu Kiếm Khí. Lấy mắt thường có thể thấy quả cầu Kiếm Khí đang dần nhỏ đi, còn Tử Điện giao long càng lúc càng lớn. Một lát sau chín con giao long màu tím to lớn dài hơn mười trượng xoay quanh Triệu Thiên Diệp, ngửa mặt phát ra tiếng rống rung trời.

Tiếng rống vừa vang lên, Triệu Thiên Diệp liền thi triển Tấn Lôi bộ, thân hình vừa lóe lên, hắn đã nhảy lên không trung cách mặt đất hơn ba mươi trượng.

Một tiếng hét to giống như sấm rền vang lên.

Chín con giao long liền gào thét phóng ra ngoài, trong nháy mắt hình thành một mảnh chân không.

Oanh ——

Oanh ——

Oanh ——

Chín con giao long va thẳng vào vách núi đá cao trăm trượng, vô số đá vụn nứt ra rơi xuống dưới. Dưới chân núi, những đệ tử ngoại tông đứng xem đều vội vàng né tránh, nhưng không thể né được hết. Cũng may mắn là không có ai bị thương tổn quá nặng, chỉ bị rách một ít da thịt mà thôi.

Những người này cũng không có gì tức giận. Có thể được chứng kiến quá trình một kiếm giả lĩnh ngộ Kiếm Ý, cho dù là bị què chân gãy tay họ cũng cam tâm tình nguyện.

Triệu Thiên Diệp từ trên không trung hạ xuống. Một lúc sau hắn lại mở mắt ra nhìn xung quanh. Từ ánh mắt mắt của Triệu Thiên Diệp, Lục Thanh lại thấy được thần thái năm xưa khi hắn mới đến núi Triêu Dương.

Triệu Thiên Diệp nhìn Lục Thanh một lúc, rồi đột nhiên hắn cất tiếng cười to, không nói thêm câu gì, xoay người rời đi. Để lại trong mắt mọi người là bóng dáng cao lớn ngạo nghễ, bước đi như long hành hổ bộ. Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy Triệu Thiên Diệp có biến hóa rõ ràng. Hiện tại, Triệu Thiên Diệp so với lúc luận kiếm khác hắn. Trên người hắn, họ có thể cảm nhận một khí thế mênh mông như một cây cổ thụ vạn năm không đổ.

"Lĩnh ngộ a…!" Niếp Thanh Thiên cảm thán, đi đến bên cạnh Lục Thanh.

"Đúng vậy! Đích xác là đã lĩnh ngộ ra!" Nhìn bóng dáng Triệu Thiên Diệp rời đi, khóe miệng Lục Thanh lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Này! Uống không?" Niếp Thanh Thiên bỗng cầm một bầu rượu đưa ra.

Lục Thanh có chút dở khóc dở cười. Rõ ràng là lúc trước tỉ thí, bầu rượu duy nhất của Niếp Thanh Thiên đã bị đánh vỡ, lúc này không biết hắn lại lấy ở đâu ra bầu rượu khác.

Cầm lấy bầu rượu, Lục Thanh có chút cổ quái đánh giá Niếp Thanh Thiên vài lần, làm cho lông tóc hắn dựng đứng: "Làm sao vậy?"

"Ta từng xem qua nhiều Linh Thú phổ, biết ở Thập Vạn Đại Sơn chúng ta có một loại Linh Thú nhị giai cực kỳ quý hiếm gọi là: Tầm Linh Thử, nó có thể phát hiện ra bảo vật ở cách xa trăm dặm. Nhưng so ra thì nó vẫn kém hơn nhiều với cái mũi ngửi rượu của ngươi."

"Cái gì!" Niếp Thanh Thiên sửng sốt, chăm chú nhìn biểu tình của Lục Thanh. Nếu là trước đây, lấy tâm cảnh của Lục Thanh, tất nhiên sẽ không nói đùa như vậy. Nhưng lúc này, Niếp Thanh Thiên cẩn thận quan sát một chút lại cảm thấy trên người Lục Thanh như xảy ra biến hóa nào đó. Tâm cảnh của Lục Thanh so với trước càng thêm mượt mà, giống như là phản phác quy chân.

Hai người nhìn nhau một lúc, đồng thời cất tiếng cười to.

"Bây giờ đi đâu?"

"Trấn Triêu Dương."

"Tốt! Ta đang không có việc gì để làm, liền đi theo ngươi một chuyến vậy. Mà ta đã lâu chưa được uống Thanh Dương liệt tửu của trấn Triêu Dương các ngươi. Một tháng này ngươi phải chiêu đãi ta cho tốt đấy."

Nghe Niếp Thanh Thiên nói như vậy, Lục Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp. Hắn biết, ở cung Triêu Dương cũng có Thanh Dương liệt tửu, chẳng qua Niếp Thanh Thiên lấy cớ để đi theo bảo vệ Lục Thanh mà thôi. Bởi vì lúc này, thần thức của Lục Thanh bị thương tổn rất nặng, mà thân thể cũng không còn sức lực, chỉ cần một kiếm giả bình thường cũng có thể gây nguy hiểm cho hắn.

Ba người Nhan Như Ngọc đứng chờ ở ngoài khá lâu, nhìn thấy Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên đi ra, ba người đồng loạt ra đón.

"Mẹ..!" Lục Thanh gọi một tiếng, lại hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

"Con đã thành công!"

Bình Luận (0)
Comment