Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Có đi hay không? Chỉ là một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ, có cái gì hay mà nhìn? Nhìn hắn khó chịu thì giết là được, rách việc.
Cuối cùng Lãnh Vô Tuyết cũng mở miệng, dùng giọng điệu kỳ lạ nói:
- Nghe nói sư phụ tiểu tử này là một nhân vật, nên ta không dám giết hắn. Tề Cần, ngươi cũng không đắc tội được với người này, đi thôi.
- Vậy sao?
Lời nói của Lãnh Vô Tuyết, thành công chọc giận thanh niên tên là Tề Cần, trong mắt của hắn toàn là vẻ kiệt ngạo bất tuân, hai con mắt sắc bén như mắt ưng khóa chặt Lục Ly, lạnh lùng nói:
- Bổn thiếu gia không tin, chỉ là một tên Quân Hầu cảnh mà thôi, chẳng lẽ giết sẽ chọc thủng trời sao?
- Tề Cần? Hoàng tử Tề hoàng triều?
Nội tâm Lục Ly chỉ muốn chửi ầm lên, thầm nghĩ Lãnh Vô Tuyết âm hiểm, dùng thủ pháp mượn đao giết người này rất quen thuộc.
Đầu óc hắn hơi chuyển, nếu đã đụng phải Lãnh Vô Tuyết rồi, chuyện hắn là đồ đệ Huyết Hoàng, cũng không thể giấu giếm. Thoạt nhìn lúc nào Tề Cần cũng có khả năng động thủ, hắn cắn răng bất chấp tất cả, giới chỉ trong tay phát sáng, Huyết Hoàng Lệnh xuất hiện, ngẩng cao đầu nói:
- Tề công tử, nếu ngươi dám động vào tiểu gia, vậy sẽ thật sự đâm thủng trời!
- Hả?
Đột nhiên hai mắt lão giả bên cạnh Lục Ly lấp lánh tia sáng, khóa chặt Huyết Hoàng Lệnh, mắt lộ ra một chút hoảng sợ. Mười mấy vị công tử tiểu thư phát hiện Huyết Hoàng Lệnh có chút đặc thù, nhưng ánh mắt nhìn Huyết Hoàng Lệnh vẫn rất mơ hồ, địa vị bọn họ ở trong gia tộc nên cũng không phải là quá cao, nên không nghe nói về Huyết Hoàng Lệnh.
Tề Cần xuất thân danh môn, cũng không phải ngớ ngẩn, hắn nhìn về phía lão giả hỏi:
- Long lão, lệnh bài kia là của ai?
Ánh mắt lão giả từ trên lệnh bài thu lại, phất tay nói với Tề Cần:
- Tề thiếu gia, đi thôi.
Lão giả không nói gì, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, Tề Cần thật sự không trêu chọc được người tên Huyết Hoàng này. Hai mắt Tề Cần co rụt lại, tàn bạo trừng Lãnh Vô Tuyết một cái, giống như đang tức giận Lãnh Vô Huyết bẫy hắn.
Tính cách Tề Cần thẳng thắn, chắp tay với Lục Ly, sau đó không nói gì dẫn người trong triều rời đi. Những công tử tiểu thư kia nhìn Lục Ly mấy lần, cũng dồn dập đi vào.
Lãnh Vô Tuyết ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, dẫn người chuẩn bị vào, đột nhiên Lục Ly lại mở miệng nói:
- Chậm đã, Lãnh Vô Tuyết, ngươi muốn đi như vậy sao?
Lãnh Vô Tuyết mang theo bốn người, năm người nghe thấy Lục Ly nói vậy sắc mặt khẽ biến, Lãnh Vô Tuyết âm trầm quay đầu lại nói:
- Ngươi muốn như thế nào?
- Như thế nào?
Lục Ly hung hăng vênh váo nhìn Lãnh Vô Tuyết, nói:
- Lần trước tiểu gia đang bế quan, thiếu chút nữa bị ngươi giết, làm sao có thể nuốt trôi cụ tức này? Ta cũng không dối gạt ngươi, ta đi Trung Hoàng Giới, chính là muốn tìm người Lãnh gia truyền đạt dặn dò. Hiện tại ngươi tự cắt một chân, hay là để ta đi tìm cha ngươi, để hắn cắt đứt chân của ngươi?
Sắc mặt đám người Lãnh Vô Tuyết hoàn toàn biến đổi, trên người cuồn cuộn sát khí.
Mấy người bên cạnh hắn nhìn Lục Ly, như nhìn một người điên, một tên Quân Hầu cảnh đối mặt một đám Nhân Hoàng, lại hỗn láo như thế?
Lục Ly không phải người điên, mà là giờ khắc này hắn có một cái kế hoạch điên cuồng!
Hắn nhất định phải đi Lãnh gia, nếu không hắn sẽ bị độc phát bỏ mình, mà Lãnh Vô Tuyết đã nhận định hắn là đồ đệ Huyết Hoàng, như vậy cái thân phận này của hắn cũng ngồi chắc rồi.
Đã như vậy, vì sao hắn không thể tiếp tục giả mạo chứ? Thân là đồ đệ Huyết Hoàng, hắn cũng không thể quá kinh hãi, nếu không sẽ bị người hoài nghi, như vậy sẽ hỏng chuyện.
Lãnh Vô Hinh bảo hắn gia nhập ngoại đường Lãnh gia, từng bước đạt được tín nhiệm của Lãnh gia, cuối cùng tìm cơ hội tiếp cận Lãnh Vô Thương thủ tiêu hắn. Thậm chí còn nói không tiếc tiêu phí mấy chục năm thời gian!
Lục Ly không đợi được lâu như vậy, hắn lựa chọn bớt đi vài chuyện, lúc này hắn làm một cái quyết định điên cuồng, hắn muốn quang minh chính đại đi tới Lãnh gia, công khai tiếp cận Lãnh Vô Thương.
Cho nên lúc này hắn mới trở nên vô cùng cuồng vọng, hung hăng vênh váo, mục đích của hắn chính là muốn áp đảo Lãnh Vô Tuyết, thông qua Lãnh Vô Tuyết công nhận thân phận đệ tử Huyết Hoàng của hắn.
Lãnh Vô Tuyết không biết trong lòng Lục Ly nghĩ gì, nhưng nội tâm của hắn lại vô cùng bực tức, nổi giận, còn có chút không biết làm sao.
Từ lời nói của Doãn Thanh Ti và vẻ mặt của Long lão, hắn đã đoán ra một ít chuyện. Hắn thật sự không trêu chọc nổi sư phụ của Lục Ly, có lẽ phụ thân hắn Lãnh Thiên Ngạo cũng không trêu chọc nổi, trừ phi mấy lão tổ tông Lãnh gia đi ra.
Nhưng mấy vị lão tổ tông này không dễ dàng xuất hiện, nếu như bởi vì chuyện của hắn, kinh động mấy vị lão tổ tông, cuộc sống tốt đẹp của hắn tại Lãnh gia sẽ chấm dứt.
Nếu như Lục Ly là một tên Nhân Hoàng, có lẽ hắn sẽ không cảm giác bực tức và nổi giận như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác Lục Ly lại là một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ, trước đó không lâu còn là Bất Diệt cảnh, đối với hắn mà nói loại võ giả cấp bậc này chính là con kiến hôi.
Hắn là công tử Lãnh gia, là hoàng tử Lãnh hoàng triều, nếu như vì mấy câu nói của một tên Quân Hầu cảnh mà tự cắt chân, thì sau này làm sao hắn lăn lộn ở Trung Hoàng Giới được?
Vấn đề là
Lục Ly nói rõ muốn đi Lãnh gia gây chuyện, người này đánh không được, giết càng không xong, hắn có thể làm gì chứ?
Hai mắt hắn loé lên vài vòng, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn đi Lãnh gia thì cứ tự nhiên, Lãnh gia chúng ta đứng ngạo nghễ ở Trung Hoàng Giới trăm vạn năm, cho dù sư phụ ngươi đích thân đi, Lãnh gia chúng ta cũng không sợ. Hừ, chúng ta đi!
Bốn người còn lại nghe thấy Lãnh Vô Tuyết nói thế thì dồn dập liếc mắt nhìn nhau, nội tâm vô cùng nghi hoặc. Địa vị Lục Ly lớn như thế sao? Vậy mà khiến Lãnh Vô Tuyết luôn luôn coi trời bằng vung kinh sợ? Nói ra lời nói khó hiểu như thế?
Lãnh Vô Tuyết phẩy tay áo bỏ đi, bốn người còn lại chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo, Lục Ly ở phía sau lạnh lùng nói một câu:
- Lãnh Vô Tuyết, nói cho ngươi biết người nhà ngươi biết, rất nhanh ta sẽ đến bái phỏng nhà ngươi, ngươi cứ chuẩn bị để cha ngươi cắt đứt chân của ngươi đi.