Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1004 - Chương 992: Bừa Bãi

Bất Diệt Long Đế Chương 992: Bừa bãi

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Ầm!

Vừa tiến vào trong núi lớn, Lục Ly lập tức bị ba đạo thần niệm mạnh mẽ khóa lại, ba đạo thần niệm này hết sức mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả Địa Tiên cảnh.

Lục Ly không có đường lui, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, thần niệm hắn lặng lẽ dò xét trong núi lớn, khóa chặt một cái sơn động to lớn.

Bên trong đỉnh núi kỳ lạ này, chỉ có cái sơn động này là rất cổ quái, muốn đi vào Trung Hoàng Giới, phải đi vào cái sơn động này, hơn nữa ba đạo thần niệm kia cũng từ trong sơn động đi ra.

Lục Ly không ngừng nhảy lên như một con cự thú, hao tốn một nén nhang thời gian, mới tới cửa sơn động, ba đạo thần niệm kia đã sớm biến mất.

Thế nhưng lúc Lục Ly tới cửa sơn động, một giọng nói già nua vang lên:

- Nơi đây là cấm địa, mau thối lui, không được tới gần, nếu không giết chết bất luận tội!

- Cấm địa?

Lục Ly ngạc nhiên, hắn nhớ điểm đánh dấu trên bản đồ, nói nơi này chính là cửa vào Trung Hoàng Giới mà, hắn suy nghĩ một chút sau đó cắn răng chắp tay nói:

- Tiền bối, ta muốn tiến vào Trung Hoàng Giới!

- Ầm!

Không gian phía trước Lục Ly hơi dao động, một lão giả mặc áo choàng đen xuất hiện ở trước mặt hắn, ánh mắt quét nhìn Lục Ly, trầm giọng dò hỏi:

- Ngươi là người phương nào? Vì sao vào Trung Hoàng Giới ta?

Trong nháy mắt đó, Lục Ly đã nghĩ xong câu trả lời, khom người lần nữa nói:

- Ta gọi là Lục Ly, ban đầu là người Trung Hoàng Giới, lúc ba tuổi bị mang đến nơi này, hôm nay muốn trở lại Trung Hoàng Giới.

- Vậy sao?

Làn da nhăn nheo như vỏ cây trên mặt lão giả hơi lay động một chút, tiếp tục hỏi:

- Ai bắt cóc ngươi? Nhà ngươi ở chỗ nào?

- Ta cũng không biết!

Lục Ly mơ hồ suy đoán nói:

- Lão quái vật kia không nói chuyện của hắn, chỉ bắt ta tu luyện, làm việc. Nhà của ta ở đâu ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ mơ hồ nhớ được là ở bên cạnh Lãnh Thuỷ Hà.

Lục Ly xem bản đồ Trung Hoàng Giới, Lãnh Thuỷ Hà là một con sông lớn rất nổi danh, còn nằm trong Lãnh hoàng triều, chuyện này Lục Ly đã sớm nghĩ thông suốt.

- Ảnh Thiền Châu ngươi đang mang là ai cho ngươi?

Ánh mắt lão giả nhìn về phía phật châu trên cổ Lục Ly, Lục Ly rất tự nhiên nói:

- Đây là sư phụ để lại cho ta, hắn nói hắn phải đi xông xáo Ám Ngục, khả năng không về được, bảo ta tự mình đến Trung Hoàng Giới.

- Ừ.

Lục Ly trả lời làm lão giả rất hài lòng, gật đầu nói:

- Ngươi đi theo ta!

- Vù vù.

Lục Ly thở dài trong lòng một tiếng, rốt cục cũng ứng phó được, xem ra Ảnh Thiền Châu Lãnh Vô Hinh cho hắn có trợ giúp rất lớn. Có lẽ vật này do Trung Hoàng Giới chế tạo, nếu không lão giả sẽ không tin tưởng như thế, có khả năng Huyết Hoàng cũng là người Trung Hoàng Giới.

Ngay tại thời điểm Lục Ly đi theo lão giả vào bên trong, nơi xa có mấy tiếng xé gió truyền đến, ba chiếc chiến xa màu cổ đồng gào thét bay tới.

Lão giả mặc áo bào đen ngừng lại, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, Lục Ly vội vàng đứng ở phía sau lão giả, cúi thấp đầu xuống, giả bộ là một người đàng hoàng.

- Hả?

Rất nhanh sắc mặt Lục Ly thay đổi, bởi vì bên trong ba cỗ chiến xa kia, lại có một người hắn quen, Lãnh Vô Tuyết!

- Con mẹ nó!

Oan gia ngõ hẹp, nội tâm Lục Ly điên cuồng chửi má nó, lúc này đang ở trước mặt lão giả, nên hắn không dám sử dụng súc cốt thuật để hoá trang. Hắn chỉ biết cắn răng đứng im, đầu óc điên cuồng vận chuyển, nghĩ ra các loại biện pháp ứng đối tình hình.

- Hưu.

Ba cỗ chiến xa gào thét bay đến, phía trên có hơn mười người ngồi, tất cả đều là công tử tiểu thư mặc quần áo lộng lẫy, Lãnh Vô Tuyết ở trên một chiếc chiến xa, phía sau có bốn người đi theo, xem ra thân phận và địa vị của hắn quả thực rất cao.

Khi tới cửa vào sơn động, toàn bộ chiến xa biến mất, mọi người bay vụt xuống, sải bước đi đến cửa sơn động, nhưng không hề dừng lại, dáng vẻ rất là vội vã.

- Đừng nhìn thấy ta, đừng nhìn thấy ta!

Lục Ly tự lừa gạt mình, mấy đạo thần niệm quét qua trên người hắn, một đạo thần niệm dừng lại, nội tâm của hắn nhất thời kêu khổ sở.

- Là ngươi?

Không có gì bất ngờ xảy ra, ánh mắt Lãnh Vô Tuyết khóa chặt Lục Ly, trên người tràn ngập sát khí. Nhóm người vốn đi rất vội vã, nhưng bởi vì Lãnh Vô Tuyết dừng lại, mà nhao nhao ghé mắt, khóa chặt Lục Ly.

- Tuyết thiếu, ngươi biết người này? Quân Hầu cảnh? Lại có thể xuất hiện ở trong Kim Ngục!

Một vị công tử tò mò nói, sắc mặt Lãnh Vô Tuyết có một chút cổ quái, không có đáp lại, mà nhìn Lục Ly, hai mắt loé lên.

Nội tâm Lục Ly gấp như lửa đốt, nhưng ngoài mặt lại không chút biến sắc, hờ hững nhìn Lãnh Vô Tuyết, mở miệng nói:

- Lãnh công tử, chúng ta lại gặp mặt, thật trùng hợp.

- Hừ!

Lãnh Vô Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám nói gì, không dám động thủ. Hắn bị lời nói của Doãn Thanh Ti hù doạ rồi, mặc dù lúc này hắn vẫn không biết Huyết Hoàng là ai, nhưng biết sư phụ Lục Ly là một lão quái cực kỳ lợi hại.

Nơi này là Trung Hoàng Giới, bên cạnh hắn có mười mấy người bạn, nếu như chặn đánh giết Lục Ly, rất đơn giản.

Thế nhưng hắn không có lá gan này, với cả như vậy sẽ rất mất mặt, dù sao hắn cũng bị Doãn Thanh Ti dọa cho bỏ chạy, Lục Ly chỉ là một Quân Hầu cảnh nho nhỏ, lại để hắn chê cười, tự nhiên trong tâm Lãnh Vô Tuyết khó chịu.

Lãnh Vô Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Lục Ly, sắc mặt trở nên âm trầm, một tên công tử bên cạnh hơi khó chịu, liếc mắt nhìn Lục Ly nói:

- Tiểu tử này là ai? Tuyết thiếu, ngươi không tiện động thủ sao? Nếu không để chúng ta xả giận giúp ngươi?

Lãnh Vô Tuyết nhìn thoáng qua mấy tên công tử bên cạnh, hai mắt hơi phát sáng, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm như cũ. Hắn sợ sự tình gây ra ồn ào lớn, cuối cùng liên lụy hắn.

Lão giả bảo vệ cửa ra vào, vẫn đứng ở một bên, trầm mặc không nói. Bọn họ có ba người trấn thủ ở đây, nhiệm vụ chính là bảo vệ cửa ra vào. Về phần những sự tình còn lại, bọn họ một mực không quan tâm, chỉ sợ Lục Ly bị giết, cũng sẽ không liếc mắt thêm một cái.

Mấy vị công tử thấy Lãnh Vô Tuyết không nói gì, bọn họ cũng không phải là ngớ ngẩn, thật sự không nói gì thêm, chỉ có một người không nhịn được lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment