Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1003 - Chương 991: Cấm Địa

Bất Diệt Long Đế Chương 991: Cấm địa

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hắn giả mạo là đồ đệ Huyết Hoàng, từ thông tin của Doãn Thanh Ti đến xem, vị Huyết Hoàng này rõ ràng là một cường giả nghịch thiên, đồ đệ lão quái già như vậy, Lãnh gia dám chiêu dụ sao? Hơn nữa Huyết Hoàng có thù với Lãnh gia hay không? Hắn đi Lãnh gia có thể bị trực tiếp giết chết không?

Tất cả đều chưa biết!

Lục Ly nhức đầu, không đi Lãnh gia hắn sẽ không có biện pháp lấy được giải dược, thời hạn nửa năm vừa đến toàn thân hắn sẽ thối nát mà chết. Doãn Thanh Ti nói trước mắt nàng bó tay với loại độc này, như vậy dựa vào Lục Ly tự mình đi tìm giải dược, chính là người si nói mộng.

- Làm sao bây giờ?

Đầu Lục Ly to ra giống như rơi vào đường cùng, nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ có thể đi thử thời vận, đi Trung Hoàng Giới trước rồi nói. Nếu như hắn không đi Trung Hoàng Giới, nửa đường đã bị giết, thì nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa.

Lục Ly có một điểm rất tốt!

Đó là ý chí của hắn vô cùng mạng mẽ, hắn có thể ép buộc bản thân không nghĩ tới một số chuyện, ví dụ như sự tình Đấu Thiên Giới, gần đây hắn không hề suy nghĩ, bằng không hắn đã sớm điên rồi.

Hắn ép buộc chính mình quên đi một số chuyện, dựa vào ý chí mạnh mẽ, là hắn có thể làm được. Người bình thường không có năng lực này, dù sao con người cũng không phải là động vật máu lạnh, khó tránh khỏi có đôi khi suy nghĩ lung tung, tổn thương trong lòng.

- Đi!

Hắn vứt chuyện Lãnh Vô Tuyết sang một bên, chuyên tâm lên đường, phi hành cẩn thận, khống chế tốc độ ở Nhân Hoàng cảnh. Lúc bình thường đều phi hành ở trong núi lớn, khiêm tốn như vậy sẽ càng thêm an toàn.

Phi hành hai ngày, Lục Ly gặp phải một đạo thần niệm cường đại, chắc là của một lão quái lánh đời. Thế nhưng vận khí hắn không tệ, sau khi lão quái dùng thần niệm quét qua liền biến mất, Lục Ly biết điều bay đi.

Mấy ngày sau, vận khí của hắn cũng không tệ, không gặp phải bất luận kẻ nào, một đường vô kinh vô hiểm, chỉ hơi có chút khô khan và nhàm chán mà thôi.

Hắn ở trong Kim Ngục hơn nửa tháng rồi, theo lý thuyết thì đã phi hành được hơn nửa lộ trình, hắn cũng bắt đầu đối chiếu bản đồ, tra tìm địa hình đặc thù, phân rõ phương vị.

Tiếp tục qua hai ngày, Lục Ly thấy một đỉnh núi kỳ lạ từ xa, ngọn núi kia tựa như một thanh lưỡi hái khổng lồ, đứng sừng sững ở phía trên mặt đất.

- Đao Phong Sơn!

Lục Ly lấy bản đồ ra so sánh một phen, nội tâm âm thầm vui mừng, theo như tính toán khoảng cách của hắn đến cửa vào Trung Hoàng Giới đã không còn xa, nhiều nhất chỉ bốn năm ngày lộ trình mà thôi.

- Rầm rầm rầm.

Lúc tới gần Đao Phong Sơn, trên ngọn núi to lớn kỳ lạ này truyền đến tiếng nổ lớn, Lục Ly từ xa nhìn lại, lờ mờ thấy trên đỉnh núi có bóng người loé lên, hơn nữa giống như còn không ít.

- Đi!

Dưới tình huống bình thường, Lục Ly gặp loại chuyện này sẽ chạy được bao xa thì chạy, hắn lập tức đi đường vòng, bay thêm mấy vạn dặm, vòng qua đỉnh núi khổng lồ này.

Hắn không dám dừng lại, sợ chiến đấu bên kia dính lên trên hắn. Tốc độ hắn đạt đến cực hạn, tiếp tục bay về phía tây, ước chừng bay hồi lâu mới chậm lại.

- Nghỉ ngơi một chút đã!

Lục Ly tìm mấy cái khe hở ẩn nấp vào trong đó, lấy nước và thịt khô ra ăn, sau khi ăn no một bữa, thì nhắm mắt ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

Võ giả đến loại cảnh giới như hắn, một tháng không ngủ không nghỉ, tình cờ ngồi xếp bằng nhập định một phen sẽ có thể bổ sung tinh lực. Thế nhưng giấc ngủ đối với người vô cùng quan trọng, Lục Ly không muốn để cho bản thân quá mức mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ nghỉ ngơi một chút, nếu quá mệt mỏi sẽ ngủ một giấc thật tốt.

- Hưu.

Ngủ một canh giờ, Lục Ly bị mấy tiếng xé gió làm thức tỉnh, trước tiên hắn mở mắt ra, nhưng không có lập tức dò xét, mà thu liễm hơi thở, ẩn giấu thân thể đi.

Nơi xa có mấy bóng người đang bay vụt đến, Lục Ly thông qua các kẽ hở híp mắt nhìn thoáng qua, hơi an tâm một chút. Đó là hai nhóm người, nhóm ba Nhân Hoàng đang đuổi giết nhóm hai Nhân Hoàng, cho nên không để ý hắn.

Quả nhiên, năm người phá không bay qua trên đầu hắn, không có dừng lại, thật ra có một đạo thần niệm quét xuống phát hiện hắn, nhưng cũng không quá để ý.

Năm vị Nhân Hoàng này đều là thanh niên, không biết là thiên tài của gia tộc nào. Sau khi Lục Ly đợi năm người bay xa, lập tức chui ra, áp sát mặt đất bắt đầu phi hành, rời xa nơi đây.

An toàn bay mấy canh giờ, không gặp phải bất luận kẻ nào, Lục Ly mới như trút được gánh nặng. Hắn lau mặt, trong lòng càng thêm khát vọng với thực lực mạnh mẽ.

Không có thực lực mạnh mẽ, hắn ở trong Kim Ngục chỉ có thể như chó nhà có tang, trốn trốn tránh tránh, cẩn cẩn thận thận, bất luận kẻ nào cũng có thể giết chết hắn. Loại cảm giác ăn bữa hôm nay lo bữa mai, lo lắng đề phòng này thật sự không phải là cuộc sống của con người.

Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, cảnh giới phải nâng cao từng chút từng chút, thật ra Lục Ly biết rõ đạo lý này, hắn chỉ hận không có thời gian tu luyện.

Lo lắng đề phòng tiếp tục đi về phía trước, lần này lại thuận lợi đến lạ thường, sau khi bình tĩnh lên đường bốn ngày, Lục Ly thấy một đỉnh núi kỳ lạ khác.

Vậy hẳn là có thể nói hai ngọn núi, hai ngọn núi nối liền lại với nhau, nhưng ở giữa rỗng ruột, từ xa nhìn lại giống như một mái vòm hình cầu to lớn.

Cửa vào Trung Hoàng Giới!

Ánh mắt Lục Ly híp lại, lặn lội đường xa, nhiều lần gặp nạn, rốt cục hắn cũng đã tới cửa vào Trung Hoàng Giới. Tiến vào Trung Hoàng Giới hắn mới có cơ hội sống, vạn dặm trường thu cũng đi ra bước đầu tiên rồi.

- Vù vù

Hắn không có mạo muội đi tới trước ngọn núi lớn này, mà tìm một địa phương ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức ba canh giờ, hắn mới thu hồi Bản Mạng Châu, sải bước chạy về bên kia.

Lãnh Vô Hinh đã nói, chỉ cần tới cửa vào, cầm lấy phật châu là có thể đi vào Trung Hoàng Giới. Lãnh Vô Hinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Ly không cho rằng chuyện sẽ dễ dàng như vậy, chắc chắn cửa vào sẽ có cường giả trấn thủ.

Nội tâm của hắn rất chần chờ, nếu như cửa vào có người gặng hỏi, rốt cuộc là hắn nê giả mạo đồ đệ Thiên Nhai lão quái, hay là giả mạo đồ đệ Huyết Hoàng đây?

Bình Luận (0)
Comment