Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lãnh Vô Mật trẻ tuổi hiếu động, tự nhiên không cam lòng chờ ở bên ngoài. Nàng đi vào, nếu có bảo vật thích hợp với nàng, sẽ trực tiếp hỏi Lãnh Vô Thương, ở bên ngoài có thể sẽ không được gì cả.
Lãnh Vô Mật đi theo tiến vào, Lãnh Vô Hinh lại không động, Lục Ly nóng lòng, suy nghĩ một chút giật giây Lãnh Vô Hinh nói:
- Vô Hinh tiểu thư, không vào đi nhìn một chút sao?
Lãnh Vô Hinh liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không nói lời nào, Lục Ly tiếp tục nói:
- Ngộ nhỡ có thần khí thì sao? Hắc hắc, cũng không thể để cho bọn họ cầm được.
- Ba.
Lãnh Vô Hinh trở tay tát một cái, trực tiếp đánh bay Lục Ly, nàng thấy trong mắt Lục Ly đầy vẻ kinh ngạc bò dậy, cười lạnh nói:
- Lục công tử, đừng quên thân phận của ngươi, còn dám cợt nhả, có tin là ta giết ngươi hay không?
Bề ngoài lời nói của Lãnh Vô Hinh là muốn Lục Ly không được khinh bạc nàng, nhưng ý tứ sâu xa trong đó lại vô cùng rõ ràng, nhắc Lục Ly đừng quên thân phận thật của mình, đừng coi mình thật sự là một nhân vật, hắn đối với Lãnh Vô Hinh mà nói chính là một con chó, một con chó cắn người giúp nàng.
Mặt Lục Ly nóng bỏng, nội tâm tràn lên vô tận sát khí, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người đánh mặt, còn là một nữ nhân, loại khuất nhục này làm cho hắn thiếu chút nữa cuồng bạo.
- Vù vù.
Hắn thở ra một hơi thật dài, mạnh mẽ áp chế sát ý trong nội tâm, ngoài miệng lộ ra một nụ cười khổ. Dường như hắn thực sự có một chút đắc ý vênh váo rồi? Quên mất tình cảnh chân chính của hắn?
Một tát này đã đánh tỉnh hắn!
Không sai, hiện tại hắn chính là một con chó trong tay Lãnh Vô Hinh một con chó lúc nào cũng có thể bị chủ nhân giết chết.
Thoạt nhìn Lãnh Vô Hinh rất khách khí. Nhưng căn bản không có coi hắn là người, chẳng qua là một thứ công cụ, dùng hết rồi sẽ vứt bỏ, nghe lời liền cho một cục xương.
Bởi vì Huyết Hoàng Lệnh, hắn nhận lấy ưu đãi ở Lãnh gia, ngay cả đệ nhất công tử Lãnh gia, thái tử tương lai cũng đều khách khách khí khí đối với hắn. Dường như hắn thật sự coi mình là đệ tử Huyết Hoàng, thật sự biến mình thành một nhân vật rồi, quên mất tình cảnh chân thực, quên mất nguy cơ trí mạng đang ẩn tàng.
- Lục Ly ơi Lục Ly! Hiện tại ngươi đang khiêu vũ trên mũi đao, một bước đi nhầm, sẽ tan xương nát thịt.
Lục Ly nhắm mắt lại, âm thầm trách cứ chính mình. Đám người Lục Linh, Bạch Thu Tuyết còn đang chờ hắn về, kỳ hạn mười năm đến tứ đại thế lực sẽ như châu chấu tràn vào Vân Châu, U Châu, Bắc Mạc, vô số con dân và quân đội sẽ bị tàn sát.
Nếu như không phong toả Hoang Giới, hoặc là người tứ đại thế lực phái cường giả tiến vào trước tiên, tất cả mọi người bên trong Hoang Giới sẽ phải chết. Đám người Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Lục Phi Tuyết, Minh Vũ, Bạch Hạ Sương sẽ biến thành những thi thể lạnh băng.
Sau khi Lãnh Vô Hinh mang Lục Ly từ Hỏa Ngục đi ra, chưa bao giờ ngược đãi hắn, thậm chí chưa từng đánh hắn, ngược lại đối với hắn khá lịch sự. Giải thích các loại tình huống Trung Hoàng Giới cho Lục Ly, đưa Lục Ly Ảnh Thiền Châu, còn đưa hắn linh dược.
Chuyện này tạo cho Lục Ly một loại giả tượng, Lãnh Vô Hinh phải cầu cạnh hắn, cho nên nội tâm Lục Ly cảm giác nguy cơ không hề nặng.
Hiện tại cái tát này đã đánh tỉnh hắn, rốt cục hắn cũng rõ ràng bản thân đối với Lãnh Vô Hinh chỉ là một con rối, tính mạng của hắn nắm trong tay Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Hinh có thể tùy thời bóp chết hắn.
Hắn giật giây Lãnh Vô Hinh đi đoạt bảo, chọc giận tới Lãnh Vô Hinh, chuyện này đã vượt qua giới hạn. Lãnh Vô Hinh đánh hắn một cái tát, khiến hắn nhớ lại thân phận thật sự của chính mình, nhắc nhở mạng của hắn đang nắm trong tay Lãnh Vô Hinh.
Mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nhưng có kịch độc, vô tình máu lạnh tận xương!
Lục Ly hít một hơi đứng lên, trên mặt không có tức giận, càng không có sát khí, ngược lại chắp tay nói:
- Vô Hinh tiểu thư ta sai rồi, là ta đường đột.
Lục Ly che dấu tất cả tâm tình ở sâu trong nội tâm, từ lúc này trở đi hắn sẽ không còn là hắn, hắn ẩn giấu tất cả chân tình, biến thành một con ếch nhảy trên đao nhọn, mỗi một bước hắn đều phải đi tốt, cố gắng sống sót, cố gắng trở về Đấu Thiên Giới.
Lúc này Lãnh Vô Hinh ở trong mắt của hắn không còn là một mỹ nhân, Lãnh Vô Mật không còn là một nha đầu ngây thơ lãng mạn, Lãnh Vô Thương không còn là một công tử văn nhã.
Tất cả bọn họ chỉ có một loại thân phận, đó chính là kẻ địch!
Toàn bộ Lãnh gia đều là địch nhân, người Trung Hoàng Giới và các giới diện còn lại đều là địch nhân của hắn. Nếu như có cơ hội hắn tuyệt đối không nương tay, như vậy mới có thể sống sót, bằng không chờ đợi hắn chính là vực sâu vạn trượng.
- Ừ!
Thái độ Lục Ly chuyển biến, khiến Lãnh Vô Hinh rất hài lòng, nàng không tiếp tục nói chuyện, ánh mắt nhìn vào trong sơn động, chờ đợi đám người Lãnh Vô Thương đi ra.
- Hưu.
Sau ba nén hương, có hai bón người từ trong hang động bắn ra, là Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Mật, sắc mặt hai người hết sức khó coi, vừa vọt ra cửa động lập tức quát khẽ:
- Mau lui lại!
- Hả?
Ánh mắt Lãnh Vô Hinh và Lục Ly đều lạnh xuống, chẳng lẽ trong động có quái thú cường đại? Lục Ly không chần chờ, nhanh chóng lui về phía sau, Lãnh Vô Hinh cũng đi theo.
- Thu ô.
Bên trong sơn động vang lên một tiếng quái khiếu, Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Mật vẫn chưa hoàn toàn lao ra, lập tức ôm đầu lăn lộn ở trên mặt đất, trên mặt toàn vẻ thống khổ, Lãnh Vô Thương gầm lên:
- Lục huynh, nhanh cứu chúng ta.
- Linh Phong?
Lục Ly và Lãnh Vô Hinh đứng cách đó mấy trăm trượng liếc mắt nhìn nhau, tròng mắt hai người hơi co rụt lại, sau đó mắt hai người đều sáng lên.
Trong sơn động có Linh Phong mạnh mẽ, Linh Phong này so với Linh Phong bên ngoài mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả linh hồn Lãnh Vô Thương cũng không chịu nổi.
Lãnh Vô Hinh vẫn muốn giết chết Lãnh Vô Thương, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?
Lãnh Vô Song và Lãnh Thiên Bá đều ở trong sơn động, rõ ràng bị Linh Phong vây khốn, không cách nào cứu trợ Lãnh Vô Thương, nếu như Lục Ly không đi cứu người, khả năng Lãnh Vô Thương sẽ bị Linh Phong tấn công, khiến linh hồn sụp đổ.