Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần này có rất nhiều nhân tài thế hệ sau của các giới diện tiến vào, đi theo có cường giả cấp Địa Tiên, hiện tại những nhân tài trẻ tuổi kia đều không có tâm tu luyện, một lòng tầm bảo.
Tất cả mọi người suy đoán, có lẽ lần này thần binh và thần giáp sẽ hiện thế. Ngộ nhỡ có được thần binh thần giáp, thì so với cảm ngộ một cái áo nghĩa cửu phẩm cũng đáng giá hơn.
Bên ngoài có vô số nhân tài trẻ tuổi chạy khắp nơi, tìm kiếm bí cảnh mới. Bên ngoài sơn động đám người Lục Ly ẩn thân không phải không có người đi qua, nhưng nơi đây không thể dùng thần niệm dò xét, sương mù lại tầng tầng lớp lớp, phía trên có thảm cỏ che đậy cực kỳ tốt, nên cho tới bây giờ cũng không có người phát hiện.
Một hôm, Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật lại đi ra ngoài, hai người không phải đi vệ sinh, mà là đi tắm gội!
Võ giả đạt đến cảnh giới nhất định, có thể nuốt chửng đan dược năng lượng bổ sung thể lực, tương đương với việc ăn thức ăn năng lượng cao, gần như không có tạp chất gì, cho nên không cần thường xuyên bài tiết.
Tắm gội thì khác!
Các nàng xuất thân quyền thế, từ nhỏ đã rất chú trọng vẻ bề ngoài và sự sạch sẽ, một đoạn thời gian không tắm, sẽ cảm giác toàn thân không thoải mái. Mặc dù trong Cổ Thần Cấm Địa không có sông và nước trong, điều kiện vô cùng khó khăn, nhưng hai người vẫn khó có thể chịu đựng.
Hai người không có rời khỏi sơn động quá xa, mà tìm kiếm một rừng cây nhỏ ở xung quanh, Lãnh Vô Hinh lấy ra một món bảo vật. Đó là một tòa cung điện màu trắng nho nhỏ, chỉ lớn cỡ mười thước, bên trong có một cái đại điện, lực phòng ngự không quá mạnh, nhưng lại có thể dùng để tắm gội.
Lãnh Vô Hinh đi trước vào, Lãnh Vô Mật canh phòng ở bên ngoài, hai người đã từng làm qua chuyện này, thay phiên nhau tắm gội, đề phòng có người ngoài xông vào.
Lãnh Vô Hinh vội vã tắm gội ở bên trong, thay một bộ váy dài màu xanh lục, dùng huyền lực hong khô tóc, đi ra nói:
- Vô Mật, muội vào đi, ta ở bên ngoài quan sát.
Lãnh Vô Mật vội vã đi vào, Lãnh Vô Hinh tản bộ đề phòng ở bên cạnh.
Một nén nhang sau, đột nhiên nơi xa vang lên tiếng xé gió, sắc mặt Lãnh Vô Hinh khẽ biến, sau khi lắng nghe mấy lần, xác định âm thanh đang kéo gần về phía bên này, nàng lập tức bay về chỗ cung điện, vội vã gọi vào bên trong:
- Vô Mật, mau ra đây, có người đến!
Lãnh Vô Mật vừa mới cởi váy dài tiến vào hồ tắm, nghe thấy Lãnh Vô Hinh nói vậy thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không kịp lau người, không kịp mặc áo lót, khoác lên bộ váy dài rồi bay ra phía ngoài, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
- Hưu!
Tốc độ nàng rất nhanh, Lãnh Vô Hinh thu hồi bảo vật lại trước. Nhưng các nàng vẫn chậm, nơi xa có bốn tiếng xé gió vang lên, bốn bóng người như ẩn như hiện, rõ ràng đã phát hiện hai người.
Lãnh Vô Mật bởi vì không mặc áo lót, nên cảm giác toàn thân không được tự nhiên, tóc còn ướt nhẹp, kinh hoàng trốn phía sau Lãnh Vô Hinh, hỏi:
- Vô Hinh tỷ, làm sao bây giờ?
- Bình tĩnh, ta tới ứng phó, đừng bao giờ hoảng sợ!
Vẻ mặt Lãnh Vô Hinh khôi phục lại sự lạnh nhạt, dặn dò một tiếng, sau đó đứng im tại chỗ, đợi bốn người phía trước đi tới.
Rất nhanh, bốn bóng người từ trong sương mù đi ra, dẫn đầu bốn người là một vị Địa Tiên, ở giữa là hai vị công tử, một vị Địa Tiên cản ở phía sau.
- Tiêu Vạn Quân? Người Tịch Vô Giới!
Lãnh Vô Hinh thấy hai vị công tử đi ở giữa, hơi thở ra một hơi. Trước kia nàng từng gặp qua hai người này, Tịch Vô Giới chỉ là một trong năm giới diện nhỏ, nên không dám gọi nhịp cùng Trung Hoàng Giới các nàng.
Tiêu Vạn Quân hơn hai mươi tuổi, làn da đen thui, nhìn cũng rất anh tuấn, quen biết cũng không tệ. Hiển nhiên hắn cũng nhận ra Lãnh Vô Hinh, trong mắt hơi hơi phát sáng, đi tới chắp tay nói:
- Vạn quân ra mắt Vô Hinh tiểu thư, xin chào vị tiểu thư này, vậy mà có thể gặp Vô Hinh tiểu thư ở trong Cổ Thần Cấm Địa, Vạn Quân rất vinh hạnh.
Lãnh Vô Hinh lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Tiêu công khoẻ, vị này là em gái ta, vị công tử bên cạnh là?
Tên công tử còn lại thấy Lãnh Vô Hinh hai mắt đã sớm sáng lên, vội vàng tự giới thiệu mình:
- Vô Hinh tiểu thư khoẻ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng vô duyên gặp nhau. Tại hạ là người Tịch Vô Giới, gọi là Đào Địch.
- Hoá ra là công tử Đào gia.
Lãnh Vô Hinh gật đầu thăm hỏi lần nữa, Đào gia và Tiêu gia đều là siêu cấp bá chủ ở Tịch Vô Giới, công tử hai nhà cùng nhau đi vào tầm bảo cũng rất dễ hiểu.
- Chư vị có thu hoạch gì chưa?
Lãnh Vô Hinh không chút để ý hàn huyên, Lãnh Vô Mật trốn ở sau lưng nàng, chỉ cười xấu hổ, không nói. Lúc này bên trong thân thể nàng trống không, nên không dám gặp người, hiện tại quần áo trước người nàng còn như ẩn như hiện.
- Không có thu hoạch quá lớn!
Tiêu Vạn Quân cười khổ nói:
- Vốn phát hiện một cái bí cảnh, bên trong còn có hai kiện bán thần khí, nhưng lại bị đám người điên Ma Hoàng Giới đoạt mất.
Đào Địch có một chút tò mò, liếc mắt quét nhìn bốn phía, hỏi:
- Tại sao hai vị tiểu thư không mang theo hộ vệ? Hay là thất lạc hộ vệ rồi?
- A a!
Sắc mặt Lãnh Vô Mật có một chút biến ảo, Lãnh Vô Hinh vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói:
- Nhà ta có không ít người tới, mấy đứa Vô Thương cũng đi theo, đang tầm bảo ở xung quanh. Chúng ta thấy khó chịu, nên tới đây đi dạo.
Tiêu Vạn Quân và Đào Địch bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đều đã nghe nói về danh tiếng của Lãnh Vô Thương, đây chính là thái tử tương lai của Lãnh hoàng triều, ai dám không chú ý?
Tiêu Vạn Quân tương đối hứng thú với giao tiếp, chắp tay nói:
- Vô Hinh tiểu thư, ta ngưỡng mộ Vô Thương công tử đã lâu, có thể giới thiệu một chút hay không?
Lãnh Vô Hinh hờ hững đáp:
- Hiện tại không tiện, các ngươi cũng rời khỏi đây đi, tránh tạo thành hiểu lầm.
- Vậy sao?
Tiêu Vạn Quân và Đào Địch liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều là dị sắc. Hai người đều nghe ra ý tứ trong lời nói, nhất định là xung quanh có trọng bảo, hiện tại Lãnh Vô Thương đang dẫn người tìm kiếm.
- Vậy xin cáo từ, Vô Hinh tiểu thư hữu duyên gặp lại!