Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tự nhiên Tiêu Vạn Quân không dám tranh bảo cùng Lãnh gia, Lãnh Vô Hinh hạ lệnh đuổi khách, bọn họ không thể mặt dầy ở lại, chỉ có thể chắp tay rời đi.
- Vù vù.
Sau khi bốn người rời đi, lúc này Lãnh Vô Mật mới phun ra từng ngụm khí, sau lưng đều đã ướt đẫm rồi. Lần này vận may quá kém, hai người đã chuẩn bị gần nửa canh giờ mới đi ra, vậy mà lại gặp phải chuyện như vậy.
- Còn muốn tắm rửa không?
Lãnh Vô Hinh nhìn Lãnh Vô Mật, người sau lắc đầu, vậy còn có tâm tư tắm sao? Ngộ nhỡ lại gặp phải người thì sao? Hiện tại các nàng không bằng trước kia, có Địa Tiên đi theo.
Lần này vận may tốt, gặp phải gia tộc tiểu giới diện, nếu như gặp phải kẻ địch, nhất định kết cục hai người sẽ rất thảm.
Lãnh Vô Hinh lấy cung điện ra, để Lãnh Vô Mật mặc áo lót vào, sau đó vội vã đi đến sơn động, tiếp tục tiềm tu.
Bên trong sơn động một mảnh yên lặng vui vẻ, tất cả mọi người đều đang bế quan. Trong lòng Lãnh Vô Mật vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không dám nói với Lãnh Vô Thương, chỉ có thể bắt buộc chính mình không đi suy nghĩ nhiều, bế quan tu luyện.
Một ngày sau, bên ngoài vẫn rất bình tĩnh, Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật yên tâm lại, xem ra Tiêu Vạn Quân và Đào Địch không dám động tâm tư.
Hai ngày trôi qua, đột nhiên bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng bước chân, tiếng bước chân kia vừa gấp vừa vội, có ở khắp nơi, đang không ngừng tới gần sơn động.
- Không tốt!
Lãnh Vô Thương, Lãnh Vô Hinh, Lãnh Bất Ky đồng thời bị thức tỉnh, trên mặt mọi người đều lộ ra một chút ngưng trọng, rõ ràng những bước chân này đang tìm kiếm ở xung quanh, chẳng lẽ đối phương có chuẩn bị đến? Nói một cách khác là đang tìm kiếm bọn họ?
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật nhớ lại chuyện gặp phải Tiêu Vạn Quân và Đào Địch mấy ngày trước, chẳng lẽ hai người này tiết lộ hành tung của các nàng ra ngoài? Có đại gia tộc cho rằng bên này thật sự có bảo vật, tới đây đoạt bảo sao?
Bất kể là có người không cẩn thận đi tới, hay là cố ý tìm đến các nàng, tất cả mọi người đều gặp phiền toái lớn rồi.
Lục Ly tỉnh táo lại, sau khi bế quan gần bốn tháng ở trong cái sơn động này, quả nhiên phong hệ áo nghĩa của hắn đã nhập môn, mặc dù còn không có đại thành, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khiến hắn vô cùng thất vọng chính là cái áo nghĩa này thoạt nhìn rất cao cấp, nhưng chẳng qua chỉ là áo nghĩa phong hệ đơn giản, dường như chỉ có thể dẫn dắt gió, vận dụng lực lượng của gió.
Lục Ly biết một ít áo nghĩa cấp thấp, ví dụ như hỏa chi lực, thủy chi lực, thổ chi lực, không gian chi lực vân... vân, cũng có thể sử dụng các loại lực lượng thiên địa, nhưng uy lực lại vô cùng yếu, là áo nghĩa cấp thấp nhất.
Tiếng bước chân từ bên ngoài tiếp tục truyền đến, Lục Ly không dám suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Vô Thương hỏi:
- Tình huống nào?
- Xuỵt.
Lãnh Vô Thương làm động tác đừng gây tiếng động, ánh mắt nhìn về phía cửa sơn động, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, rõ ràng có bốn năm người, tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, tâm thần mọi người cũng căng lên theo.
- Ở đây có một cái sơn động!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến quát to, sắc mặt đám người Lãnh Vô Thương hoàn toàn trở nên trắng bệch, bị phát hiện rồi!
Nơi đây không có chỗ để trốn, cho dù tạo ra lối đi, thì bọn họ có thể thoát khỏi Địa Tiên sao? Người có thể đi vào nơi này, làm gì có ai không mang một hai Địa Tiên?
Lãnh Vô Thương hít một hơi thật sâu, cắn răng đứng dậy. Thân phận của hắn rất đặc thù, là thái tử tương lai Lãnh hoàng triều, người bình thường sẽ phải cho hắn một chút thể diện, dù sao đánh chết hắn, Lãnh gia cũng sẽ điên cuồng trả thù.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Lãnh Bất Ky, chiến giáp bán thần khí màu trắng hiện lên trên người, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, thấp giọng nói:
- Các ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta đi ra ngoài ứng phó một thoáng trước.
Một mình Lãnh Vô Thương đi ra phía ngoài, Lục Ly âm thầm cảm khái, không hổ là thái tử tương lai của Lãnh gia, rất có dũng khí, gặp phải chuyện không sợ chết, đây mới là phong thái của con cháu thế gia chân chính.
- Đi!
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Bất Ky gần như không có gì do dự, nếu quả thật khai chiến, các nàng cũng trốn không thoát, không bằng cùng đi ra đối mặt.
Lục Ly và Lãnh Vô Mật đi theo cuối cùng, không phải là Lục Ly không muốn trốn, vấn đề là hắn không có giải dược, nếu chạy trốn cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết, hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng thôi.
Bên ngoài có sáu người, hai vị Địa Tiên, ba nam một nữ, sau khi Lục Ly đi ra quan sát một phen cũng hơi tiêu sầu, hắn không nhận ra mấy người này, không phải là kẻ địch.
Sau khi Lãnh Vô Mật thấy mấy người này, sắc mặt lại có chút khó coi, Lục Ly nhìn nàng đưa ra một cái ánh mắt dò hỏi, Lãnh Vô Mật thấp giọng giải thích:
- Người của một trong hai đại gia tộc Địa Hoàng Giới, Quân gia, Quân Mộng Trần và Vô Thương ca ca có thù, lần trước bị Vô Thương ca ca cắt đứt chân.
Tình huống như thế cũng rất rõ ràng!
Hẳn là Tiêu Vạn Quân và Đào Địch làm lộ hành tung của Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Quân Mộng Trần Địa Hoàng Giới mới tìm tới báo thù.
Mặc kệ nguyên nhân cụ thể là gì, Lục Ly thấy sắc mặt vị công tử mặc hoàng bào đứng phía trước nhất lạnh lùng, thì cũng biết hôm nay rất khó hoà giải rồi.
Ánh mắt Quân Mộng Trần quét qua trên người Lãnh Vô Hinh Lãnh Vô Mật, rồi đến Lục Ly, cuối cùng nhìn về phía sơn động ở sau lưng, cười nhạt nói:
- Lãnh Vô Thương, Địa Tiên nhà ngươi đâu? Gọi bọn hắn đi ra đùa vui với hai vị thúc bá nhà ta một chút đi? Bốn người bọn ta cũng có thể chơi với năm người nhà ngươi.
Lãnh Vô Thương lãnh ngạo, không nhìn ra nửa điểm sợ hãi và chột dạ, hắn cười lạnh nói:
- Ba vị thúc thúc nhà ta nên đi ra lúc nào sẽ đi ra lúc đó! Làm sao? Chân của Quân Mộng Trần ngươi khỏi rồi à? Ngươi thật sự là nhiều vết sẹo nên quên đau, chà chà, chỉ với điểm này người đã dám tìm tới cửa?
Lãnh Vô Thương bắt đầu phô trương thanh thế. Lúc hắn nói ba vị thúc thúc, trong mắt đám người Quân Mộng Trần đều lộ ra một chút kinh sợ.
Lời editor: Mỗi ngày >20c các huynh ơi, bộ này chắc chắn lỗ nặng rồi, nhưng vẫn cầu KP, cầu KP, cầu KPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPP!!!