Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến lúc đó coi như không thể trực tiếp mang đi, cũng có thể chấn động cho đám người Lục Ly ở bên trong đi ra.
Cho dù thần khí tổn hại, cũng có thể nghĩ biện pháp chữa trị, quan trọng nhất là đoạt được hạt châu này. Hạo Trường Quận bị chặt đứt một cánh tay, không kịp chữa thương đã vội vàng chạy tới, không phải là muốn nắm chặt thời gian đoạt nó sao?
- Phanh!
Cự phủ nặng nề bổ vào phía trên hạt châu, hạt châu loé sáng, lù lù bất động, không có chút ít rung động.
Lục Ly đang bế quan tu luyện ở bên trong cảm ứng thấy tình huống bên ngoài, rất nhanh âm thanh nổi giận của hắn vang lên:
- Lão cẩu Hạo gia, xem ra ngươi quyết tâm muốn giết chết con cháu nhà ngươi rồi? Đã như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Hạo Trường Quận ở bên ngoài căn bản không để ý đến Lục Ly, cự phủ trong tay của hắn lại đánh xuống một lần nữa.
Thần niệm Lục Ly hơi động thân thể Hạo Xuyên lập tức biến mất ở bên trong, xuất hiện trước mặt cây cự phủ đang đánh xuống.
Cự phủ hơi chậm lại, Lục Ly sợ Hạo Xuyên bị bắt lại, nên dứt khoát khống chế Hồn Dẫn trong linh hồn hắn bạo động. Thất khiếu Hạo Xuyên đổ máu ở ngay trước mặt Hạo Trường Quận, thân thể ngã xuống đất, mắt nhìn chằm chằm Hạo Trường Quận, chỗ sâu trong con ngươi mang theo một chút hận ý.
- Vù vù.
Hạo Trường Quận nhắm mắt lại thở ra một hơi, sau đó tiếp tục đánh xuống, một phủ lại một phủ, liên miên không ngừng. Hai mắt Lục Ly loé lên, trầm ngâm chốc lát rồi nhìn về phía một vị công tử và tiểu thư Hạo gia.
Vị công tử và tiểu thư kia kinh hoàng, ầm một cái quỳ xuống, dập đầu với Lục Ly nói:
- Đừng giết ta, ta không muốn chết, đừng giết ta, van xin ngươi.
- Xin ta cũng vô dụng!
Lục Ly không biểu cảm nói:
- Không phải là ta lòng dạ ác độc, mà là lão tổ nhà ngươi lòng dạ ác độc, là hắn muốn ép chết các ngươi. Các ngươi ra cầu xin hắn đi, nếu hắn không muốn các ngươi sống, các ngươi liền đi chết đi.
Bên trong tiểu điện chợt lóe sáng, vị công tử và tiểu thư này đều bị truyền tống ra ngoài, hai người trực tiếp quỳ trên mặt đất, gào lớn:
- Lão tổ cứu chúng con, chúng con không muốn chết.
Cự phủ trong tay Hạo Trường Quận dừng lại ở giữa không trung, hắn lắc đầu nói:
- Các ngươi vì gia tộc làm ra cống hiến, Hạo gia sẽ nhớ kỹ các ngươi.
- Hưu.
Lão tổ Hạo gia vung vẩy trong tay cự phủ, trên cổ hai người lưu lại một vết máu, vậy mà Hạo Trường Quận lại tự mình động thủ chém giết tử tôn nhà hắn, tính cách hung tàn của người này khiến Lục Ly âm thầm líu lưỡi.
Hạo gia còn hai vị Địa Tiên ở bên trong, Lục Ly không chuẩn bị đưa họ ra chịu chết. Nếu Hạo Trường Quận ngay cả hậu bối của mình cũng dám giết, thì không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản hắn.
- Ầm ầm ầm!
Hạo Trường Quận liên tục công kích, thế nhưng mỗi lần hạt châu cũng chỉ hơi loé sáng, không có bất kỳ di động, chứ đừng nói rung động.
Lục Ly hơi tiêu sầu, tâm thần yên lặng quan sát xem hạt châu này có cần năng lượng chống đỡ hay không, nếu như cần năng lượng mà nói... Sớm muộn gì nó cũng sẽ bị phá hủy.
- A.
Lục Ly cẩn thận cảm ứng, liền phát hiện ra vấn đề, dường như trong hạt châu có năng lượng nhàn nhạt lưu chuyển. Mỗi lần Hạo Trường Quận chém xuống những... năng lượng này lại ít đi một chút, mặc dù chỉ ít đi một chút, nhưng quả thực đã giảm bớt.
Lục Ly cẩn thận cảm ứng thời gian ba nén hương, xác định quả thực năng lượng đang không ngừng ít đi. Thế nhưng tốc độ giảm bớt này so với năng lượng trong hạt châu, quả thực là một giọt nước trong hồ. Theo như cái tốc độ này đi xuống, không có mấy năm liên tục tấn công, thì không phá được hạt châu này.
- A a!
Lục Ly cảm ứng lần nữa, nhất thời lòng tin tăng mạnh, liên tục chém mấy năm? Người nào lại ngu như vậy? Ngộ nhỡ chém máy chục năm mà hạt châu này cũng không vỡ thì sao? Chẳng lẽ Hạo Trường Quận mãi ngây ngốc ở chỗ này, hơn nữa những người còn lại sẽ cho phép một mình Hạo Trường Quận đoạt bảo sao?
Lục Ly không nhìn Hạo Trường Quận nữa, tiếp tục bế quan tu luyện, mặc hắn tấn công.
Hạo Trường Quận không ngừng lại, liên tục tấn công, mỗi một hơi thời gian sẽ bổ ra một búa. Thật ra hắn không có phóng thích áo nghĩa đặc biệt khủng bố, bởi vì như vậy sẽ rất hao phí nguyên khí, hắn bị chặt mất một cánh tay nguyên khí tổn thương nặng nề, nên không dám xằng bậy.
Một canh giờ, ba canh giờ, tám canh giờ!
Hạo Trường Quận vẫn không ngừng tấn công như cũ, không nghỉ ngơi một khắc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tia sáng trên hạt châu, nội tâm vừa khiếp sợ, lại vừa vui mừng!
Liên tục công kích tám canh giờ, nhưng tia sáng trên hạt châu không yếu bớt một chút, đây tuyệt đối là thần khí, không cần nghi ngờ nữa. Nội tâm của hắn có một ít khó chịu, tia sáng trên hạt châu không yếu bớt chút nào, chẳng lẽ dựa vào hắn thật sự không bổ ra được?
- Thử một chút áo nghĩa!
Hạo Trường Quận có một chút nóng lòng, ngộ nhỡ bị lão quái khác phát hiện, hắn không chỉ không chiếm được thần khí này, còn có thể gây ra vấn đề lớn.
Hắn thu hồi cự phủ, hai tay kết ấn bắt đầu ngưng tụ áo nghĩa khủng bố. Thiên địa huyền khí ở bốn phương tám hướng hướng bắt đầu tụ tập về bên này, màu sắc trên bầu trời trở nên âm u, từng đám mây đen kéo đên, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm.
- Hủy diệt chi kiếm!
Địa Tiên Hạo gia ở nơi xa âm thầm kinh hãi, đây là áo nghĩa mạnh nhất của lão tổ Hạo gia, bát phẩm áo nghĩa Hủy Diệt Chi Kiếm, là áo nghĩa hệ hủy diệt, lực công kích vô cùng khủng bố.
- Lui.
Mặc dù khoảng cách lên đến mười dặm xa, nhưng Địa Tiên Hạo gia vẫn quyết định lui về phía sau mấy dặm, áo nghĩa này quá kinh khủng, với chút thực lực của hắn bị dư âm tấn công cũng sẽ thụ thương.
- Khúc khích.
Cự kiếm dài đến trăm trượng trên bầu trời gào thét hạ xuống, tiếng rít vang dội trong vòng ngàn dặm, một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa tràn ngập mà đến. Hư không chấn động, không gian dao động lan ra phạm vi mấy trăm dặm, giống như bầu trời bên này đều bị xé rách vậy.
- Hưu.
Cự kiếm phá không hạ xuống, tạo ra sóng khí khủng bố, cuồng phong xé rách, sấm chớp loé lên, một bộ dấu hiệu diệt thế.