Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trường kiếm xuyên phá trường không đâm xuống, sóng khí đi theo trấn áp, sơn mạch ở bốn phương tám hướng vỡ ra từng tầng, sơn băng địa liệt, đá vụn bắn tán loạn, bụi mù cuồn cuộn, tình cảnh chấn nhiếp tâm hồn người.
- Phanh!
Mũi kiếm đánh lên Thiên Tà Châu, tia sáng trên hạt châu tăng vọt, nhưng vẫn không có chút rung động nào như cũ, mặt đất phía dưới lại vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành tro bụi. Mặt đất trong phạm vi mấy dặm chìm xuống hơn mười trượng, xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.
- Thật mạnh!
Lục Ly bị thức tỉnh, dò xét tình huống bốn phía một chút thì âm thầm líu lưỡi. Thực lực lão quái Hóa Thần cảnh quá kinh khủng, sợ là chỉ cần một chiêu cũng có thể san bằng một tòa đại thành. Nếu như thanh kiếm này bay thẳng về phía trước, phỏng chừng có thể bổ ra một khe sâu vài ngàn dặm.
Lục Ly nhớ tới truyền thuyết ở Đấu Thiên Giới, nói ban đầu Vân Châu và U Châu nối liền cùng một chỗ, sau này bị Đấu Thiên đại đế dùng một kiếm bổ ra.
Lúc này nhìn áo nghĩa cường đại của lão tổ Hạo gia, Lục Ly tin tưởng đây không phải là truyền thuyết, Đấu Thiên đại đế so với lão tổ Hạo gia mạnh hơn nhiều, thật sự có khả năng bổ ra Vân Châu và U Châu.
- Năng lượng tiêu hao thật nhiều!
Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện một kích kia có thể so sánh với Hạo Trường Quận tấn công bình thường một canh giờ, thế nhưng so sánh với năng lượng bên trong Thiên Tà Châu, chút năng lượng này vẫn không coi vào đâu.
- Tiếp tục!
Hạo Trường Quận thấy tia sáng trên hạt châu tăng vọt, hắn cho rằng hạt châu sắp không trụ được rồi, nhất thời vô cùng vui vẻ. Mặc dù phóng thích áo nghĩa cường đại rất tốn nguyên khí, bản thân hắn lại bị thương, liên tục phóng thích áo nghĩa cường đại sẽ càng làm thương thế nghiêm trọng, nhưng chỉ cần lấy được hạt châu này tất cả đều đáng giá.
- Rầm rầm rầm.
Hạo Trường Quận liên tục phóng ra bốn lần Hủy Diệt Chi Kiếm, sơn mạch bốn phía đã biến mất, biến thành một cái sơn cốc to lớn. Về phần mặt đất phía dưới hạt châu, lại càng xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.
Tại thời điểm Hạo Trường Quận muốn phóng thích Hủy Diệt Chi Kiếm lần thứ năm, nơi xa có hai bóng người nhanh chóng lướt đến, một tiếng cười lạnh truyền đến:
- Ta đã nói lão rùa già Hạo gia này không có hảo tâm, quả nhiên bị lão phu đoán trúng, lão thất phu Hạo Trường Quận, ngươi muốn nuốt bảo vật một mình sao?
Hạo Trường Quận ngẩng đầu, thấy hai lão giả bay tới, trong mắt nhất thời lộ ra một chút nổi giận và khổ sở. Hai vị tộc trưởng Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên của Ma Hoàng Giới liên thủ mà đến, sợ là hạt châu này không có phần của hắn rồi, hắn đã công kích thời gian dài như vậy một cách vô ích.
Hạt châu này là thần khí, làm gì có ai thật sự không muốn?
Nhìn tình huống thì rõ ràng là Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên bỏ qua đại quân sang một bên len lén đến đây, cướp bóc Lãnh hoàng triều sẽ được bao nhiêu linh tài và bảo vật chứ? Cho dù toàn bộ linh tài bảo vật Trung Hoàng Giới thì vẫn kém hạt châu này.
Hạo Trường Quận có một chút lúng túng, tiến thoái lưỡng nan.
Cứ như vậy rời đi cố gắng lúc trước của hắn liền uổng phí, ngộ nhỡ năng lượng trong hạt châu bị hắn tiêu hao nhiều rồi, bây giờ hắn đi là làm lợi cho Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên.
Không đi mà nói... hai bên liên hợp cùng nhau tấn công? Ngộ nhỡ có thể đoạt được hạt châu, làm sao chia? Một khi đại chiến xảy ra rất có thể hắn sẽ bị hai tên điên Ma Hoàng Giới này liên thủ chém giết.
- Không lùi!
Vì hạt châu này, Hạo gia đã tổn thất ba hậu bối trẻ tuổi rồi, Hạo gia trả giá lớn như vậy, làm sao Hạo Trường Quận cam tâm chứ?
Hắn cắn răng đứng ở một bên, đợi chờ Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên bay tới, lúc này mới âm dương quái khí nói:
- Hai vị cũng không đi cướp sạch Lãnh hoàng triều sao? Hai vị có chủ ý gì, làm như ta không biết ấy? Năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.
Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng, Ngô Quảng Đức lại nổi giận, lạnh lùng nhìn Hạo Trường Quận nói:
- Hạo Trường Quận, chính mình ác tâm đừng ngậm máu phun người. Địa Tiên nhà chúng ta ở lại nơi này bị tấn công, cảnh báo lại cho ta, nếu không làm sao lão phu vội vã tới đây như vậy?
Ngô Quảng Đức nhìn cái chuông lớn nơi xa, cả giận nói:
- Còn không tha người?
Hạo Trường Quận chụp một cái vào hư không, chuông lớn hóa thành lưu quang bay tới, hai vị Địa Tiên bên trong đã sớm ngất đi.
Thấy Địa Tiên nhà mình không có chuyện gì, Ngô Quảng Đức hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt quăng tới chỗ hạt châu lơ lửng ở giữa không trung, và mặt đất bị nện ra một cái hố sâu to lớn, hắn nhướng mày hỏi:
- Hạo Trường Quận, công kích lâu như vậy vẫn không phá được hạt châu này ra sao?
Hạo Trường Quận khổ sở gật đầu nói:
- Ba đứa hậu bối nhà ta đều đã hy sinh, lần này thiệt thòi lớn.
- Ha ha ha, đáng đời!
Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng, bay tới chỗ hạt châu, phóng ra một cái huyết sắc đại thủ ấn, muốn tiếp tục công kích. Ngô Quảng Đức bận tâm Ngô Tà, nên có chút không dám đi qua tấn công.
Lục Ly đã dò xét rõ ràng được tình huống bên ngoài, hắn vốn định lấy mạng Ngô Tà đi uy hiếp. Nhưng nghĩ đến Hạo Trường Quận có thể bỏ qua đám người Hạo Xuyên, mà mấy người Ma Hoàng Giới đều là người điên, rất có thể cũng sẽ không quản sự sống chết của Ngô Tà.
Lục Ly trầm ngâm chốc lát, truyền âm ra:
- Ngô gia tộc trưởng, ngươi mặc kệ sự sống chết của Ngô Tà sao?
Ngô Quảng Đức nháy mắt với Trần Vô Tiên, Trần Vô Tiên dừng tấn công lại, Ngô Quảng Đức bay đến, lạnh lẽo quát:
- Tiểu tử, ngươi muốn như thế nào? Chúng ta đã giúp ngươi san bằng Lãnh Đế Thành rồi, ngươi còn không thả người?
- Thả người cũng được!
Giọng nói của Lục Ly tục vang lên, hắn chân thành nói:
- Hơn nữa sau khi ta thả người, còn có thể lập tức giải trừ hồn ấn, để Ngô Tà công tử hoàn hảo rời đi.
- Thật sự?
Con ngươi Ngô Quảng Đức loé sáng, Ngô Tà là cháu ruột của hắn. Trong vô số cháu trai cháu gái, hắn yêu thích nhất chính là Ngô Tà.
- Tất nhiên!
Lục Ly nói:
- Ta có lòng tốt, thực lực công tử nhà ngươi không quá mạnh, ta thêm một hồn nô cũng không nhiều, ít đi một cái cũng không thiếu.