Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly trầm ngâm suốt một nén hương, sau đó lại thăm dò gần nửa canh giờ, song vẫn không có bất cứ phát hiện gì.
Hắn nhíu mày, hồ nghi thì thào:
- Hạt châu bỗng nhúc nhích? Chẳng lẽ … đại biểu cho hạt châu này có thể động? Có thể bay?
Tâm niệm Lục Ly khẽ động, kết quả Thiên Tà Châu thật lóe lên quang mang, sau đó không nhanh không chậm bay về hướng nam. Tốc độ rất chậm, chỉ ngang cỡ Bất Diệt Cảnh sơ kỳ.
- Hả?
Ở bên ngoài, năm tên lão quái bị dọa nhảy dựng, theo bản năng ngơ ngác mất một nhịp. Bọn hắn công kích lâu như vậy mà hạt châu vẫn không di động mảy may, lúc này lại đột nhiên bị đánh bay, khiến cả đám nhất thời đứng ngây ra đó.
- Không đúng …
Rất nhanh Quân Hồng Diệp liền kịp có phản ứng, hạt châu kia không phải bị đánh bay, mà là đang trốn về hướng nam.
- Ha ha ha, tốt!
Quân Hồng Diệp bật cười ha hả, Lục Ly điều khiển hạt châu chạy trốn, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho năng lượng bên trong đã không nhiều, Lục Ly sắp chịu hết nổi, đại biểu cho rất nhanh bọn hắn liền có thể phá mở hạt châu.
- Đuổi!
Năm tên lão quái như từng con cuồng phong vọt thẳng mà đi, lao vút về hướng nam đuổi theo hạt châu.
- Không ngờ lại có thể bay? Chỉ là tốc độ Thiên Tà Châu này thực sự quá chậm.
Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng tình hình bên ngoài, phát hiện sơn mạch hai bên đang không ngừng lùi ra sau khiến hắn hơi chút phấn chấn. Mặc dù tốc độ hạt châu rất chậm, song ít nhất Thiên Tà Châu cũng có được năng lực tự phi hành.
Vù vù!
Rất nhanh, năm tên Hóa Thần đuổi tới phía sau, ai nấy đều hưng phấn phóng thích công kích cường đại đánh về phía hạt châu.
Thiên Tà châu một mực bất động, áo nghĩa cường đại đều không thể khiến cho hạt châu di động dù chỉ một tia, lúc này Lục Ly đột nhiên điều khiển Thiên Tà Châu chạy trốn, khẳng định là có vấn đề!
Bọn hắn không biết Lục Ly vốn không thể điều khiển Thiên Tà Châu phi hành, tưởng là năng lượng sắp hết nên Lục Ly mới trốn, bởi thế cả đám đều hưng phấn dị thường, điên cuồng công kích hạt châu.
Công kích khủng bố đánh lên trên hạt châu, song vẫn không thể đánh hạt châu rớt xuống, hạt châu cứ thế không nhanh không chậm tiếp tục bay về hướng đông, Hỗn Độn Thành chính ở hướng này.
- Tới Hỗn Độn Thành làm gì?
Phi hành được một đoạn, Lục Ly giật mình cả kinh, hiện tại hắn tới Hỗn Độn Thành liền có thể đi vào Hỗn Độn Luyện Ngục ư? Rõ ràng là không thể, sợ rằng vừa đi ra liền sẽ bị giết mất.
Lục Ly nghĩ nghĩ một lát, sau đó dứt khoát điều khiển hạt châu chuyển hướng đông nam, bên kia là địa bàn Phùng Hoàng triều. Gần đây Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều không thấy có động tĩnh nào, Lục Ly chuẩn bị tới đó làm lớn một phen.
Giờ bên này còn có năm tên Hóa Thần, cộng thêm Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên, tổng cộng là bảy tên Hóa Thần. Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều cộng lại chắc cũng có bảy tám tên Hóa Thần, để bọn hắn chó cắn chó một phen, chết đi một nhóm Hóa Thần, áp lực lên người hắn sẽ nhẹ đi nhiều.
- Tiếp tục luyện hóa!
Luyện hóa được ba thành lớp phong ấn thứ nhất, Thiên Tà Châu liền có được năng lực mới, cứ tiếp tục luyện hóa không chừng sẽ xuất hiện thêm công năng khác cũng nên.
Lục Ly không điều khiển hạt châu nữa mà để nó tự động bay thẳng về hướng đông nam, còn hắn thì tiếp tục bế quan tu luyện Huyền lực, sau đó quán chú toàn bộ Huyền lực vào trong hạt châu để xung kích phong ấn.
Tốc độ hạt châu không nhanh, với tình trạng này muốn bay đến Phùng Hoàng triều chí ít phải mất hơn một tháng, đồng thời cũng không cần lo lắng năm tên Hóa Thần ở đằng sau, như vậy hơn một tháng này hắn hẳn sẽ có thể phá mở được hạt châu.
Chúng nhân một đường đuổi đánh, bay chừng mấy canh giờ, phía trước hiện ra một thành trì, đó là một thành trì tầm trùng, từ đằng xa người trong thành đã phát hiện động tĩnh bên này, vô số võ giả đằng không lao lên.
- Ồ?
Trong thành mạnh nhất chỉ là Nhân Hoàng, thấy hư không nơi xa chấn động, không gian bị xé nứt ra từng đạo vết rách, khí tức khủng bố lan tràn, ai nấy đều bị dọa cho thần sắc đại biến, một người trầm giọng huýt dài:
- Mau trốn.
Hạt châu kia bay thẳng tới thành trì, người phía sau không ngừng oanh kích hạt châu, lúc này hạt châu lại chính đang bay thẳng đến đây, như thế chẳng phải thành trì sẽ bị san thành bình địa trong nháy mắt?
Võ giả trong thành bị dọa cho bay trốn tứ phía, bình dân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy võ giả chạy trốn liền cũng sợ hãi chạy ra ngoài thành.
Từ trên cao nhìn xuống, thành trì tựa như một tổ ong vò vẽ, vô số con ong chính đang cuống cuồng tháo chạy khỏi tổ. Trong thành loạn thành một đoàn, tiếng người kêu khóc la hét sôi đỉnh, người già trẻ nhỏ bị dọa cho run rẩy nằm rạp trên đất, đối với bọn họ mà nói, đây chính là tai họa ngập đầu.
- Hả?
Lục Ly cảm ứng được có gì đó không đúng, thần niệm vươn ra thăm dò, phát hiện tình hình nơi xa, hắn nhướng mày, tâm niệm khẽ động, điều khiển hạt châu chuyển hướng lách đi.
Hắn muốn để năm tên Hóa Thần phía sau và đám Hóa Thần Phùng Hoàng triều chó cắn chó, nhưng không có nghĩa là muốn liên luỵ đến bình dân vô tội. Tâm hắn cứng rắn như thép, vì sống sót có thể giết chết bất cứ kẻ nào, song không đồng nghĩa là hắn sẽ coi rẻ sinh mạng hàng ngàn hàng vạn bình dân vô tội.
Thấy hạt châu đổi hướng, đám đông đang chạy trốn dồn dập chạy ngược trở về. Số ít võ giả còn lại trong thành không khỏi thở phào một hơi, hạt châu đổi hướng, bằng với thành trì sẽ không bị hủy diệt.
Năm tên Hóa Thần tiếp tục truy kích, bọn hắn cũng không vô cớ đi đồ sát bình dân, làm vậy sẽ chỉ dẫn lên chúng nộ. Đến lúc đó bị người tìm cớ hợp lực tấn công, gia tộc bọn hắn sẽ gặp phiền phức to.
Rầm rầm rầm!
Thiên Tà Châu lách một vòng, sau đó tiếp tục bay về hướng đông nam, năm đại Hóa Thần theo sát ngay sau, một đường oanh kích. Hạt châu bay qua đâu, nơi đó biến thành một mảnh hỗn độn, núi đồng sụp đổ, khắp nơi toàn là hố sâu, khe rãnh và vết lõm to tướng, nhìn thấy mà giật mình.
Tê tê
Người chạy ra ngoài thành đã quay trở lại, không ai dám đuổi theo xem náo nhiệt, tất cả đều tụ tập trong thành nghị luận không ngừng.