Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Nhiều ngày thế rồi mà còn không phá nổi Thần khí, không cần lo lắng cho an toàn của hắn đâu, Hằng Đế cũng tính là nhân vật, rất nhiều chuyện sớm đã được cân nhắc từ trước rồi.
Trong mắt Doãn Thanh Ti chớp qua một tia hiếu kì, hỏi:
- Lão tổ, Lục Ly chỉ là Quân Hầu Cảnh, ngươi nói xem tại sao Hằng Đế lại để hắn được đến Thần khí? Thiên tư Lục Ly cũng đâu phải quá mức lợi hại.
- Cảnh giới không đại biểu cho thiên tư!
Thiên Tàn lão nhân hờ hững nói:
- Trước đây ta có quen biết một kỳ nhân, tu luyện ba ngàn năm cảnh giới lại vẫn chẳng đáng là gì, cũng tương tự như cảnh giới tiểu tử kia bây giờ. Sau đó trăm năm, cảnh giới lại đột nhiên tăng mạnh, hiện tại hẳn đã một trong những Chí Tôn của Thần giới.
- Chí Tôn của Thần giới?
Doãn Thanh Ti nhíu mày, khẽ “nhìn qua” Thiên Tàn lão nhân, như là muốn hỏi gì đó, song rốt cuộc lại mím môi không nói lời nào.
Nàng đã sống trong sơn cốc này mười tám năm, nhưng đối với chuyện của Thiên Tàn lão nhân lại vẫn chưa hiểu quá rõ, rất nhiều chuyện Thiên Tàn lão nhân không nói, nàng hỏi cũng vô dụng.
Thiên Tàn lão nhân thấy Doãn Thanh Ti mím môi bèn ôn hòa cười nói:
- Cô bé, có những chuyện, giờ ngươi biết cũng chẳng ích gì. Đến lúc nên nói cho ngươi biết, ta sẽ để ngươi biết. Tập trung tu luyện đi, tương lai thế giới sẽ rộng mở trước mắt ngươi.
- Ừm!
Doãn Thanh Ti khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra phía ngoài. Lúc tiến vào nhà gỗ, nàng quay người hỏi:
- Lão tổ, ngươi có thể cứu Lục Ly được không?
- Không thể!
Thiên Tàn lão nhân lắc đầu nói:
- Có người nhất định phải trải qua kiếp nạn mới có thể nhanh chóng quật khởi, đây chính là nguyên nhân vì sao ta không quản tới phân tranh giữa ngươi và thế hệ trẻ Trung Hoàng Giới. Nếu ngay cả thế hệ trẻ Trung Hoàng Giới đều không thể trấn áp, ngươi dựa vào cái gì mà một bước lên trời? Tương tự, nếu Lục Ly được đến Thần khí, lại không cách nào giữ nổi, vậy hắn dựa vào cái gì mà có được nó?
Doãn Thanh Ti như có điều suy tư, khẽ gật đầu một cái rồi tiến vào nhà. Nàng lần nữa đến trong đình hóng mát, gió thổi phất mái tóc, che khuất tầm mắt nàng, nàng lại vẫn cứ thẫn thờ bất động đứng ngây ra đó.
Cứ thế đứng suốt một nén hương, cuối cùng nàng mới u ám thở dài nói:
- Lục Ly, ta không giúp được ngươi, hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi. Xa chúc bình an, Thanh Ti còn thiếu ngươi một bữa rượu ...
…
Lục Ly vẫn rất bình an, ngày ngày bế quan tu luyện, bên ngoài năm tên Hóa Thần lão quái cuồng oanh loạn tạc, nhưng căn bản không thương hại được đến Thiên Tà Châu.
Huyền lực hắn tu luyện được đều quán chú hết vào trong Thiên Tà Châu, đầu óc hoàn toàn quên đi uy hiếp ở bên ngoài, một lòng tập trung tìm hiểu Linh Phong áo nghĩa.
Chín tên Địa Tiên trong tiểu điện thoáng an tâm, thời gian dài như vậy mà Lục Ly vẫn chưa ném bọn hắn ra bên ngoài, xem ra bọn hắn vẫn có chút tác dụng, Lục Ly không định hi sinh bọn hắn.
Lãnh Vô Hinh còn đang luyện dược, nàng lấy ra một chiếc đỉnh nhỏ, lại không dùng tới minh hỏa mà dùng Huyền lực luyện dược. Nàng ném vào rất nhiều linh tài, trước kia nàng từng luyện chế qua giải dược, độ khó không lớn, chỉ là vấn đề thời gian.
Thời gian cấp tốc trôi qua, bên ngoài năm tên Hóa Thần toàn lực công kích, không biết mệt mỏi, không phân ngày đêm, thỉnh thoảng mệt quá mới thay phiên nghỉ ngơi một canh giờ.
Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức không tiếp tục xuất hiện qua lần nào nữa, tựa hồ bốc hơi khỏi thế gian, hoặc cũng có thể đã về lại Ma Hoàng Giới.
Song đám người Quân Hồng Diệp vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm đề phòng, cách mỗi một ngày sẽ lại phái một người dạo quanh bốn phía thăm dò một phen.
Người Ma Hoàng Giới đều là kẻ điên, bọn hắn hành sự thường thường không đạt mục đích quyết không bỏ qua. Trừ phi biết rõ tuyệt đối không khả năng làm được, bằng không dù phải tiêu tốn mấy chục năm bọn hắn cũng sẽ một mực đuổi đánh đến cùng.
Bởi thế, hai tên Ma Hoàng giới kia tuyệt đối đang bố trí âm mưu càng lớn, chứ không phải lui đi hay là từ bỏ.
Vậy nên đám người Quân Hồng Diệp phóng thích áo nghĩa mạnh nhất gần như liên miên không dứt, mặt đất xung quanh Thiên Tà Châu đã từ bồn địa biến thành một hố sâu.
Đoán chừng mấy trăm năm sau, sẽ có trưởng giả giới thiệu cho hậu nhân về lịch sử hình thành của hố sâu này, cũng như chiến sự năm đó thảm liệt đến cỡ nào.
Ba tháng!
Nguyên suốt ba tháng, Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức vẫn chưa hiện thân. Năm tên Hóa Thần lão quái cũng liên tục công kích suốt ba tháng, song Thiên Tà Châu vẫn cứ lấp lánh quang mang, không chút động tĩnh, không bị phá mở.
Bọn Quân Hồng Diệp rất mệt mỏi, không chỉ thân thể mỏi mệt, linh hồn càng mỏi mệt. Đánh suốt ba tháng không phân ngày đêm, lại chẳng có bất cứ chút tiến triển mang tính thực chất nào, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô lực.
Trên thực tế!
Năm tên lão quái không biết được rằng, thật ra bọn hắn đã tiến triển rất lớn, chỉ Lục Ly mới biết năng lượng trong Thiên Tà Châu hao tốn nghiêm trọng cỡ nào, đến hiện tại đã mất đi ba thành. Nói cách khác cứ tiếp tục oanh kích như thế thêm sáu, bảy tháng, năng lượng trong Thiên Tà Châu sẽ hao hết.
Hôm nay Lục Ly xuất quan.
Năm tên lão quái không có tiến triển, hắn lại có tiến triển. Ngày hôm nay lớp phong ấn đầu tiên của Thiên Tà Châu đột nhiên lấp lánh quang mang, hạt châu còn hơi khẽ rung động, mặc dù biên độ rung động rất nhỏ, song vẫn kinh động đến Lục Ly.
- Chẳng lẽ lớp phong ấn thứ nhất sắp phá mở?
Mới đầu Lục Ly rất là cuồng hỉ, nhưng tử tế cảm ứng một phen lại phát hiện phong ấn vẫn còn, chỉ là sáng lên rất nhiều mà thôi. Hắn nghi hoặc chớp chớp mắt, quét nhìn bốn phía tiểu điện, lại cảm ứng hạt châu một phen, nhưng vẫn không phát hiện có bất kỳ biến hóa nào.
- Chẳng lẽ là tinh thần thác loạn?
Lục Ly lẩm bẩm một tiếng, sau đó hỏi dò đám Địa Tiên:
- Vừa rồi các ngươi cảm ứng được tiểu điện rung động không?
- Đúng là có khẽ chấn động một cái!
Lão Cửu Quân gia gật đầu nói, có bốn người cũng cảm ứng được. Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, hạt châu này rung động là có ý gì? Chẳng lẽ là biểu hiện của năng lượng không đủ?