Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1074 - Chương 1062: Thần Vật Tùy Duyên

Bất Diệt Long Đế Chương 1062: Thần vật tùy duyên

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nữ tử chừng mười tám mười chín tuổi, áo bào trắng như tuyết, búi tóc vãn lên hình vầng trăng, váy dài đong đưa theo gió, nét mặt như vẽ. Lúc này chính đang ngồi trong đình đàn tấu cổ tranh, động tác ưu nhã như thần tiên. Đình hóng mát nằm ngay giữa biển hoa, từ xa nhìn lại người còn yêu kiều hơn hoa, hoa lại càng tôn lên dung mạo tuyệt mỹ của người cà.

Vừa tiến đến, hai vị lão tổ lập tức nhìn vào tròng mắt thiếu nữ, chỉ thấy tròng mắt tuyệt mỹ kia không chút ba động, cũng không có thần thái, trên mặt hai người không khỏi lộ ra một tia đáng tiếc.

Trời ghét hồng nhan, nữ tử mỹ lệ như vậy mà lại bị mù!

Không sai

Nếu Lục Ly ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra người đang đàn tấu cổ tranh kia, người này chính là Doãn Thiên Ti mà hắn từng cứu trong Hỗn Độn Luyện Ngục.

Hai vị lão tổ đi đến bên ngoài đình, Doãn Thanh Ti vừa vặn đàn tấu xong khúc nhạc. Nàng khẽ cười, đứng dậy hành lễ nói:

- Thanh Ti gặp qua hai vị lão tổ, mời hai vị ngồi, người đâu, dâng trà.

- Không cần đa lễ!

Hai vị lão tổ tự thị thân phận, khẽ gật đầu ngồi xuống. Lão tổ Tề gia như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Cô bé, nghe nói đoạn thời gian trước, ngươi có chút xung đột với mấy đứa nhãi ranh nhà ta? Nếu có chỗ nào đắc tội ngươi, quay đầu ta sẽ giáo huấn bọn hắn một trận nên thân.

- Ha ha!

Doãn Thanh Ti khẽ cười nói:

- Lão tổ khách khí, lứa trẻ tuổi với nhau tranh cãi là điều rất bình thường. Lão tổ nhà ta sớm đã truyền lời, dù là đồng lứa giết ta, hắn cũng sẽ không truy cứu.

Mấy năm gần đây hai vị lão tổ một mực bế quan, những chuyện vặt vãnh này cũng không quá quan tâm, thấy Doãn Thanh Ti nói thế, trong lòng lão tổ Tề gia liền cũng yên tâm.

Một tên nam tử áo xanh dâng lên ba chén trà, hai vị lão tổ đều không tâm tư thưởng thức trà, khẽ nhấp một ngụm lấy lệ, sau đó lão tổ Phùng gia liền hỏi:

- Cô bé, lão tổ nhà ngươi đâu? Chúng ta có một số chuyện muốn thỉnh giáo hắn một phen.

Doãn Thanh Ti bưng lên chén trà thổi mấy hơi, nhấp một ngụm, khẽ cười nói:

- Hai vị muốn lão tổ nhà ta giúp các ngươi đoạt Thiên Tà Châu đúng không?

- Ách?

Hai vị lão tổ hơi ngớ, lão tổ Phùng gia nhíu mày hỏi:

- Cô bé, sao ngươi biết?

Doãn Thanh Ti cúi đầu cười nhẹ, thấp giọng nói:

- Có câu tú tài không ra khỏi cửa, lại biết hết thảy chuyện trong thiên hạ. Thật ra những thứ ta biết được còn nhiều hơn các ngươi, tỷ như thiếu niên tên Lục Ly kia, ta hiểu rõ về hắn hơn các ngươi nhiều.

- Cái này …

Nghe đến đó hai vị lão tổ đều không khỏi động dung, khẽ liếc nhau một cái, sau đó lão tổ Tề gia hỏi:

- Lục Ly kia có lai lịch rất lớn?

Doãn Thanh Ti cười cười không giải thích, chỉ nhẹ giọng nỉ non một câu:

- Hắn à, đó là người rất kỳ diệu, rất thú vị.

Doãn Thanh Ti cảm khái một tiếng, sau đó ngẩng đầu, thần sắc bỗng trở nên nghiêm nghị, mở miệng nói:

- Lão tổ đã ba năm chưa đi ra, bởi thế lần này các ngươi uổng công rồi, lão tổ sẽ không gặp các ngươi đâu, hơn nữa cũng sẽ không giúp các ngươi. Các ngươi hẳn đều hiểu rõ lão tổ, không trêu chọc chúng ta, hắn sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì, ba ngàn năm qua, các ngươi đã từng thấy hắn nhúng tay vào phân tranh ở Trung Hoàng Giới chưa?

- Ách …

Hai vị lão tổ chuẩn bị rất nhiều lời lẽ thuyết phục, nhưng giờ lại phát hiện không dùng ra được. Hai người có chút không cam tâm, lão tổ Tề gia thở dài nói:

- Đại nhân đã ở trong Trung Hoàng Giới ba ngàn năm, đối với Trung Hoàng Giới chắc cũng có chút cảm tình, chẳng lẽ hắn nhẫn tâm trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán?

- Ha ha!

Doãn Thanh Ti lắc đầu cười nói:

- Lấy thực lực lão tổ, nếu muốn nhất thống Trung Hoàng Giới, chỉ bằng các ngươi thì làm sao làm khó được hắn? Nhưng vì sao suốt ba ngàn năm qua hắn không đi ra Thiên Tàn sơn mạch? Ở trong mắt hắn nhân loại trong Trung Hoàng Giới và động vật ở Thiên Tàn sơn mạch đều không có gì khác biệt, dù có chết sạch, hắn cũng sẽ không nháy mắt lấy một lần. Các ngươi về đi, đây là ý của lão tổ.

Dứt lời, Doãn Thanh Ti đứng dậy đi ra phía ngoài. Sau khi ra khỏi biển hoa, nàng đột nhiên quay đầu nói:

- Cá nhân ta khuyên các ngươi một câu, thần vật tùy duyên. Nếu không có duyên mà cứ đi cưỡng cầu, không những không chiếm được gì, mà còn sẽ mang đến tai nạn vô tận.

Doãn Thanh Ti phiêu nhiên mà đi, tiến vào trong một gian nhà gỗ gần đó. Mặc dù hai vị lão tổ biết Thiên Tàn lão nhân khẳng định cũng ở ngay trong nhà gỗ kia, nhưng hai người đều không có lá gan đi làm phiền, cuối cùng đành phải lúng túng rời đi.

Trước lúc tới, hai người rất thấp thỏm bất an, đến lúc rời đi hai người lại càng thêm phiền muộn, càng thêm không dám vọng động.

Ai biết câu nói sau cùng của Doãn Thanh Ti kia là do chính nàng nói, hay là ý của Thiên Tàn lão nhân?

Sau khi tiến vào nhà gỗ, Doãn Thanh Ti không dừng ở bên trong mà đi thẳng ra sau hậu viện. Phía sau có gốc đại thụ, một lão giả ngồi cạnh bàn đà dưới đại thụ, chính đang đánh cờ một mình.

Mắt lão giả nhắm lại, tay cầm quân cờ lơ lửng giữa trời, đứng im không nhúc nhích, hệt như một tòa pho tượng.

Lão giả nhìn rất già, lại không có vẻ như là sắp chết. Thậm chí từ bề ngoài mà luận, lão giả này so ra còn trẻ hơn cả lão tổ Tề gia Phùng gia.

Bên cạnh bàn đá còn đặt vào một chiếc quải trượng, hai chân lão giả bị trường bào che khuất, nhìn không ra dấu vết tàn tật.

Doãn Thanh Ti bưng lên ấm trà trên bàn rót cho lão giả một chén, lão giả rốt cục buông xuống quân cờ trong tay, tròng mắt khẽ mở ra một tia nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ sủng nịch, cất tiếng khàn khàn nói:

- Cô bé, ngươi động tâm.

Nét mặt Doãn Thanh Ti thoáng đỏ lên, nói:

- Lão tổ, ta chỉ là có chút hiếu kì, muốn đi xem thôi. Dù sao ta cũng thiếu Lục Ly một mạng.

Thiên Tàn lão nhân bưng chén trà nhấp một ngụm, nếp nhăn trên mặt khẽ run rẩy một cái, hờ hững nói:

- Thằng nhóc kia có phúc khí được đến Thần khí của Hằng Đế, Hằng Đế hẳn sẽ không để hắn dễ dàng chết đi vậy đâu.

Bình Luận (0)
Comment