Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mặc dù lão tổ Tề gia và lão tổ Phùng gia đều có thực lực không kém, nhưng đấy rốt cuộc cũng là thần khí. Thứ Thần dùng đến, bọn họ lại là người phàm, làm sao có thể nhẹ nhàng luyện hóa?
Vạn nhất muốn triệt để luyện hóa cần tiêu tốn thời gian tận mấy năm, mấy đại gia tộc lại hợp lực phản công, dựa vào Trung Hoàng Giới căn bản không cách nào ngăn được, chỉ còn nước trốn vào tổ giới. Khi ấy gia tộc lấy được hạt châu thì không sao, nhưng các gia tộc còn lại đều lỗ lớn.
Còn nữa, vạn nhất mưu đồ không chuẩn, để cho mấy tên lão quái kia trốn ra được thì phiền. Hơn nữa hai người Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên có được Huyết Độn Thuật, đám đông đang ngồi ở đây chẳng ai bắt được hai người kia. Nếu bọn hắn trốn, hậu hoạn sẽ vô cùng.
Lão tổ Tề gia trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đột nhiên thần thần bí bí nói:
- Nếu người kia nguyện ý ra tay thì tốt biết mấy, như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng. Dù mấy đại gia tộc liên thủ phản công, có hắn ở đây liền có thể nhẹ nhàng trấn áp.
- Người kia?
Lão tổ Phùng gia nhướng mày, suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt sáng lên, trầm giọng hỏi:
- Ý ngươi là nói hắn?
Tề gia lão tổ gật đầu, những người còn lại nghe mà như lọt vào trong sương mù, có người sau một hồi suy nghĩ mới bỗng chợt kinh hô:
- Đúng rồi, chúng ta đều quên người kia, Thiên Tàn lão quỷ. Chỉ cần Thiên Tàn lão quỷ chịu ra tay, mấy đại gia tộc dù có dốc toàn lực tới tấn công, chúng ta đều có thể ngăn cản được.
- Thiên Tàn lão quỷ!
Đám đông trong điện khẽ run lên, ánh mắt thấp thoáng vẻ kinh hãi, tựa hồ cái tên này có được ma lực thần kỳ. Chỉ nghe đến tên nối, ai nấy đều có cảm giác hít thở không thông.
Nếu xếp hạng toàn bộ cường giả Trung Hoàng Giới theo thực lực... Như vậy vị trí thứ nhất tuyệt đối sẽ được xác định mà không chút dị nghị, thậm chí còn là số một trong suốt mấy ngàn năm đó, người đó chính là Thiên Tàn lão nhân.
Một lão yêu quái ba ngàn năm trước tưởng đã sắp chết già, thế mà giờ vẫn sống nhăn ra đấy.
- Được rồi!
Lão tổ Phùng gia trầm tư một lát, cuối cùng đứng dậy nói:
- Tề lão đầu, chúng ta đi Thiên Tàn Cốc một chuyến. Nếu hắn đồng ý giúp chúng ta một tay, chúng ta liền liên thủ nắm xuống thần châu.
Thiên Tàn Cốc nằm ở phụ cận Hỗn Độn Thành Thành, cách Hỗn Độn Thành chỉ chừng mấy vạn dặm, còn nằm ngay giao giới giữa Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều.
Xung quanh đây là Thiên Tàn sơn mạch, một tòa sơn mạch đã từng là nơi đạo phỉ hoành hành. Bên trong sơn mạch có rất nhiều linh mạch, thu rất rất nhiều tội phạm tới trú ngụ. Bởi vì nằm trên đường biên giới giữa hai đại Hoàng triều, cộng thêm hai đại Hoàng triều luôn trong thế đối lập, bởi thế nơi đây gần như luôn trong tình trạng không ai quản lý.
Thẳng đến ba ngàn năm trước, một lão đầu đi tới nơi đây, sau khi hắn tới, hết thảy đạo phỉ nơi này đều thành thật, bởi vì không thành thật thì đều đã chết.
Lúc tới lão nhân có vẻ đã rất già, nhìn như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, một chân của hắn còn nhỏ hơn người bình thường, bởi thế đi đường phải chống quải trượng.
Thực lực lão nhân rất mạnh, mạnh đến biến thái, một thân một mình đối đầu với toàn bộ cường giả trong Thiên Tàn sơn mạch, lại chẳng ai đỡ nổi một chiêu.
Đến sau lão đầu cư trú ở một sơn cốc tuyệt đẹp trong sơn mạch suốt ba ngàn năm từ bấy đến nay. Lão nhân này rất đê điệu, chưa từng trêu chọc thị phi. Nhưng cũng chưa từng ẩn nhẫn, người dám trêu chọc hắn đều đã chết, bao gồm cả hai tên Hóa Thần Canh của Tề gia và Phùng gia.
Không người nào biết lão đầu đến từ phương nào, cũng không người biết vì sao lão đầu muốn ẩn cư trong Thiên Tàn Cốc, đồng thời cũng không biết lão đầu lúc nào sẽ chết.
Ba ngàn năm nay, lão đầu chưa từng đi ra, ít nhất không ai thấy hắn đi ra. Bởi thế trừ mấy đại gia tộc ra, gần như không ai ở Trung Hoàng Giới biết đến sự tồn tại của người này.
Không ai biết lão đầu tên là gì, chỉ đặt tên dựa theo Thiên Tàn sơn mạch, cộng thêm một chân hắn rõ ràng bị tàn phế, thế nên gọi Thiên Tàn lão nhân cũng là hợp tình hợp lý.
Ngày nọ, có hai vị khách nhân đặc biệt ghé thăm Thiên Tàn sơn mạch, lão tổ Tề gia và Phùng gia cùng nhau đến đây.
Hai người đều rất già, một người sống ba ngàn năm, một người sống hơn hai nghìn năm, hai người trước đây cũng đã từng tới bái phỏng Thiên Tàn lão nhân, tính là miễn cưỡng có chút giao tình.
Sau khi đến Thiên Tàn sơn mạch, hai người không dám phi hành mà thành thật đi bộ vào trong núi, chỉ là tốc độ so ra tương đối nhanh.
Trong sơn mạch có người tiềm phục, vừa thăm dò được khí tức hai người, những người kia đều không dám đi ra hiện thân. Lúc đến một sơn cốc u tĩnh sâu trong sơn mạch, bước chân hai người ngừng lại. Bởi vì ngoài sơn cốc có người canh giữ, là hai tên nam tử áo xanh.
Mặc dù chỉ là hai tên canh cổng, song hai vị lão tổ đều không dám quá phách lối, lão tổ Tề gia vuốt vuốt râu dài nói:
- Thỉnh cầu hai vị thông bẩm đại nhân một câu, cứ nói Tề Đông Hải và Phùng Vạn Hổ cầu kiến.
Hai tên nam tử thủ vệ lạnh lùng gật đầu, một người trong đó mở miệng nói:
- Đợi chút.
Sau đó tên nam tử kia quay người tiến vào trong sơn cốc, hai vị đại lão đỉnh cấp nhất Trung Hoàng Giới thì lại thành thành thật thật đợi ở bên ngoài. Qua tận nửa canh giờ, nam tử trung niên kia mới đi ra nói:
- Tiểu thư nhà ta cho mời!
- Tiểu thư?
Hai vị lão tổ hơi ngớ, trước nay Thiên Tàn lão đầu luôn một thân một mình, từ lúc nào lại có hậu nhân? Hai người nhìn nhau, sau đó đều nhớ tới một chuyện, khẽ gật đầu cùng nhau đi vào bên trong.
Sơn cốc rất lớn, vừa tiến vào, đập vào mắt là một mảnh rừng trúc, rừng trúc này rộng lớn bao la, không thấy đâu là điểm cuối, trong rừng trúc còn có một con suối nhỏ uốn lượn.
Men theo đường đá xanh, hai người đi chừng một nén hương, trước mặt hiện ra một mảnh biển hoa. Giữa biển hoa có một đầm nước nhỏ, bên cạnh đầm nước là mấy gian nhà gỗ và một đình hóng mát.
Hai người đi qua biển hoa, tiến lại bên đầm nước, thấy được một nữ tử tuyệt sắc.