Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiếp tục công kích, quả nhiên hơn mười ngày sau, Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức đều không thấy xuất hiện, chúng nhân dần yên tâm, ngày đêm tập trung oanh kích Thiên Tà Châu.
Phùng hoàng triều và Tề hoàng triều đều hết sức an tĩnh, trừ thám báo được phái tới xung quanh ra thì không thấy bất kỳ cường giả nào tới nữa cả.
Thực ra …
Hai đại hoàng triều chỉ là nhìn về ngoài không có động tĩnh thôi. Chứ bên trong thì vẫn đang sóng ngầm mãnh liệt, một mực tranh luận không ngừng.
Trong một tòa ám điện Phùng Đế Thành, các đại gia tộc Trung Hoàng Giới tụ tập lại, người nắm ở ở các gia tộc bát cửu phẩm đều có mặt trong đại điện.
Các gia tộc sớm đã nắm được tình hình ở mặt bắc Lãnh Đế Thành, tư liệu về Lục Ly cũng đã thăm dò được phần nào. Lục Ly căn bản không phải đại nhân vật gì cả, Quân Hồng Diệp chẳng qua là đang tìm cớ khai chiến mà thôi.
Đương nhiên!
Lúc này danh tiếng Lục Ly đang rất hiển hách, bởi vì trong tay Lục Ly có một món thần khí, hơn nữa bởi vì thần khí mà còn khiến cho không ít người phải chết.
Vấn đề các gia tộc đang tranh luận chính là có nên tham dự tranh đoạt thần khí!
Chỉ cần có được món thần khí kia bất kỳ gia tộc nào cũng đều sẽ có thể lập tức bay vọt, nhảy thành gia tộc số một trong bốn đại giới năm tiểu giới. Cường giả Hóa Thần nào có được món thần khí kia cũng sẽ thực lực tăng mạnh, có khả năng quét ngang Hóa Thần cảnh.
Chúng nhân tin tưởng Lục Ly không cách nào sử dụng toàn bộ chức năng thần khí, lấy cảnh giới Lục Ly khẳng định không thể hoàn toàn luyện hóa, thần khí tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên, không khả năng chỉ dùng để phòng ngự đơn thuần.
Hiện tại bên kia có bảy Hóa Thần, Phùng gia Tề gia dồn lại có chín tên Hóa Thần, cộng thêm các gia tộc còn lại tổng cộng đã lên tới mười lăm tên Hóa Thần.
Nếu bọn hắn dẹp xong Hỗn Độn Thành, phong ấn đại môn truyền tống tới Hỗn Độn luyện ngục, thế cục liền bắt thành bắt ba ba trong hũ.
Mười lăm Hóa Thần đấu bảy Hóa Thần chẳng lẽ còn không diệt được? Đến lúc đó Thiên Tà Châu nhất định sẽ về tay Trung Hoàng Giới, bất luận là Tề gia hay Phùng gia có được thì đều có thể quét ngang mấy đại giới diện còn lại.
Vấn đề nằm ở chỗ
Đến cùng hạt châu này nên về tay ai? Mấy năm qua Tề gia và Phùng gia không hề hòa thuận, bất kỳ nhà nào lấy được Thiên Tà Châu, tất sẽ chèn ép nhà còn lại, thậm chí trực tiếp nhất thống Trung Hoàng Giới, diệt đi nhà kia.
Còn một vấn đề nữa!
Nếu kế này thực thi không chuẩn ... Để cho vài người trong bảy tên Hóa Thần kia đào thoát đi được, đến lúc đó Trung Hoàng Giới tất sẽ cuộn lên gió tanh mưa máu, không biết phải chết đi bao nhiêu người. Hóa Thần tùy tiện tung ra một kích, thành trì đều có thể hóa thành tro tàn, như thế tuyệt đối sẽ thành một trường hạo kiếp đối với Trung Hoàng Giới.
Mặt khác…
Không phải cứ phong tỏa hoặc là hủy đi thông đạo nối với Hỗn Độn luyện ngục liền thật sự an toàn. Mấy đại giới diện bên ngoài có thể sử dụng đại thần thông, đả thông ngăn cách giữa giới diện với giới diện.
Bốn đại giới diện liền cùng với nhau, nếu tiêu tốn đại giá đả thông ngăn cách giữa giới diện với nhau, nhanh thì chỉ mất khoảng nửa năm.
Nếu trong vòng nửa năm không cách nào triệt để luyện hóa Thiên Tà Châu, mấy đại gia tộc từ các giới diện còn lại tất sẽ liên thủ xâm phạm Trung Hoàng Giới, đến khi đó tất cả gia tộc Trung Hoàng Giới đều sẽ bị huỷ diệt, Trung Hoàng Giới cũng bị các gia tộc kia phân cắt.
Cho nên!
Mấy đại gia tộc trong Phùng Đế Thành tranh luận suốt hơn một tháng, lại vẫn chưa thương nghị ra được kết quả. Với tình hình này, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không lấy ra được kết quả, bởi vì Phùng gia và Tề gia không ai phục ai hết.
- Thời cơ không thể mất, mất rồi không còn tới nữa. Tề lão tổ, Phùng lão tổ, các ngươi nhanh quyết định đi? Cứ tiếp tục đợi, hạt châu kia sẽ bị người phá mất.
- Đúng vậy, trước cứ nắm lấy hạt châu kia rồi tính, chỉ cần hạt châu chỉ ở trong tay Trung Hoàng Giới chúng ta là được. Nếu để cho bọn Quân Hồng Diệp hoặc Ngô Quảng Đức Trần Vô Tiên lấy đến tay, khi đí chúng ta sẽ càng thảm.
- Khoan nói thần châu nên về tay ai, giờ vấn đề là nên đoạt bảo thế nào? Dù cho diệt đi bảy lão quái kia, cuối cùng chúng ta cũng sẽ tự giết lẫn nhau, khiến cho Trung Hoàng Giới sinh linh đồ thán, có lấy hay không lấy thần châu chẳng phải đều như nhau?
- Đúng, thần châu này chỉ có thể do Phùng gia chúng ta nắm giữ, bằng không chúng ta tuyệt không xuất chiến!
- Ha ha, khoan vội nói chuyện chia chác, các ngươi có nghĩ đến phản ứng của mấy đại gia tộc khi chúng ta giết bảy lão quái kia? Đến lúc đó bọn họ liên hợp lại đả thông không gian tường lũy, ai có thể đứng ra ngăn nổi mấy đại gia tộc kia liên thủ?
…
Trong đại điện rất ồn ào, lão tổ Tề gia và Phùng gia lão tổ lại đều không nói nửa lời.
- Được rồi!
Cuối cùng, lão tổ Phùng gia mở miệng, phất tay nói:
- Về hết đi, thần châu này Phùng gia không cần, chúng ta không nhúng tay vào, các ngươi muốn chơi thế nào thì tự đi mà chơi.
Lão giả Tề gia khẽ lay động hàng lông mi trắng dài, cười nhẹ một tiếng, nói:
- Phùng lão đầu, phát hỏa gì đấy? Chỉ là tranh luận thôi mà? Hay là để ngươi cầm thần châu? Chỉ cần ngươi lập Đấu Thiên huyết thệ, chắp tay nhường ra Trung Hoàng Giới, đồng thời bảo chứng trong vạn năm không xâm phạm Trung Hoàng Giới, chúng ta liền ra tay giúp nhà các ngươi nắm xuống thần châu.
Người Phùng gia không khỏi động tâm, nếu thật có thể nắm lấy thần châu, lão tổ liền có được chiến lực đủ để quét ngang bốn đại giới năm tiểu giới. Đến lúc đó chỉ cần nhất thống tám giới còn lại, dù có chắp tay nhường ra Trung Hoàng Giới lại đã làm sao?
- Ha ha!
Lão tổ Phùng gia cười lạnh một tiếng, nói:
- Tề lão đầu, đừng nói với ta mấy chuyện tầm phào này. Trong lòng ngươi ta đều rất rõ ràng, nhà ai cầm thần châu đều không sao cả, then chốt là cầm thần châu rồi, làm sao ngăn đỡ phản đánh từ mấy đại gia tộc còn lại.
Nắm lấy thần châu không khó, song muốn hoàn toàn luyện hóa lại không đơn giản. Bằng không Lục Ly sớm đã luyện hóa rồi chứ không ngồi bất động trong đó, mặc cho mấy đại Hóa Thần công kích.