Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngô Quảng Đức không thấy xuất hiện, khẳng định không phải đang chữa thương, mà là đi giết Địa Tiên mấy nhà bọn hắn. Sắc mặt cả đám không khỏi đại biến, dồn dập bay vụt mà về, từ đằng xa liền đã nghe được tiếng rền vang vọng lại từ chỗ Thiên Tà Châu, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
- Ngô Quảng Đức, ta thề giết ngươi!
Xung quanh Thiên Tà Châu đã biến thành một mảnh hỗn độn, mười mấy tên Địa Tiên bay ra tứ xứ, Ngô Quảng Đức tay cầm trường thương chính đang truy sát Địa Tiên, lúc này đã có tám tên Địa Tiên bị hắn chém giết.
- Ha ha ha!
Ngô Quảng Đức bay trốn ra xa, không tiếp tục đuổi giết nữa, hắn hóa thành một đạo huyết quang biến mất ở chân trời phía đông, tiếng cười to lại vẫn không ngừng vang vọng giữa không trung:
- Quân Hồng Diệp, ngươi có gan thì đuổi theo giết bản tọa thử xem? Dám cả gan chọc tới Ma Hoàng Giới chúng ta, vậy thì chuẩn bị tinh thần bị chúng ta điên cuồng trả đũa đi.
Quân Hồng Diệp không đi đuổi giết, bởi vì Ngô Quảng Đức sử dụng Huyết Độn, hắn có muốn đuổi cũng đuổi không kịp. Hắn nhìn xuống tàn thi dưới đất, lại nhìn đám Địa Tiên bị trọng thương, khóc không ra nước mắt.
Hai tên Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức đều là kẻ điên, liều chết cũng dám đến đánh lén. Lần này giết mấy người, lần kia giết mấy người, cứ tiếp tục như thế sợ rằng chút người còn lại này đều bị diệt sạch.
- Đừng tản ra!
Quân Hồng Diệp nghĩ nghĩ rồi nói:
- Dù đuổi giết cũng phải lưu hai tên Hóa Thần ở gần, không thể sập bẫy thêm lần nào nữa.
Đám đông khẽ gật đầu tán đồng, ba người đuổi giết, hai người lưu lại, như thế dù có người đến đánh lén cũng có thể chống đỡ được.
Số bị thương thì bắt đầu trị liệu, số không bị thương lại tiếp tục oanh kích Thiên Tà Châu. Công kích lâu vậy rồi, chết nhiều người như vậy rồi, làm sao có thể nửa đường mà phế.
Bọn Quân Hồng Diệp đã hạ quyết tâm, dù chỉ còn lại năm lão quỷ bọn hắn cũng phải tiếp tục không ngừng công kích, thẳng đến khi Thiên Tà Châu phá mở mới thôi.
Chỉ sau ba ngày!
Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức lại lần nữa kéo tới, lần này hai người không dùng chiêu điệu hổ ly sơn mà chia ra một nam một bắc, một trước một sau đánh lén, phóng thích ra hai áo nghĩa cường đại, đợi khi đám Quân Hồng Diệp đi ra ngăn cản Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên lại ra tay diệt đi ba tên Địa Tiên.
Sau khi giết người, bọn hắn lập tức sử dụng Huyết Độn bỏ chạy mất dạng, căn bản không cho đám Quân Hồng Diệp cơ hội truy sát.
- Các ngươi trở về đi!
Quân Hồng Diệp nghĩ nghĩ rồi nói với số Địa Tiên còn lại, giờ đám này có ở lại đây cũng chẳng nghĩa lý gì. Sớm muộn đều sẽ bị chém giết sạch, chỉ có lui về các giới mới may ra giữ được mạng sống.
Hóa Thần của Hạo gia Nhậm gia Lý gia nghĩ nghĩ liền cũng phất tay, bọn hắn căn bản không cách nào ngăn cản Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên đánh lén, đám người này có lưu lại rồi cũng chỉ biến thành một đống thi thể lạnh băng.
Không phải bọn hắn không nghĩ tới triệu tập cường giả Hóa Thần trong gia tộc đến đây, chỉ là vạn nhất điều người tới, bản tộc lại bị đám kẻ điên Ma Hoàng Giới xâm nhập thì sao? Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức cũng không triệu tập người tới, không chừng còn đang lăm le chờ cơ hội xâm nhập Địa Hoàng Giới và Huyền Minh Giới cũng nên?
Hơn ba mươi Địa Tiên còn lại khẽ gật đầu, trầm mặc kết hội rời đi. Bọn hắn một đường tiến thẳng về hướng tây, định đi vòng tới Hỗn Độn Thành, tránh miễn gặp phải Trần Vô Tiên Ngô Quảng Đức.
Năm tên lão quái tiếp tục công kích Thiên Tà Châu, mặc dù thiếu đi đám Địa Tiên, lực độ công kích lại không yếu đi quá nhiều. Cả năm lão quái đều phóng thích áo nghĩa cường đại, tranh thủ sớm ngày phá mở Thiên Tà Châu.
Mười ngày sau!
Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức lần nữa xuất hiện, chẳng qua lần này hai người không tấn công mà ném tới một chiếc Không Gian giới, sau đó cười to bay đi.
Trong lòng Quân Hồng Diệp dâng lên dự cảm chẳng lành, hắn phi thân tới, cầm lên Không Gian Giới Chỉ, thần niệm quét vào bên trong, lập tức tròng mắt đỏ ngầu như máu, miệng phun ra một búng máu tươi, rống giận:
- A! Ngô Quảng Đức, Trần Vô Tiên, hai tên cẩu tạp chung các ngươi …
- Ách.
Sắc mặt bốn tên lão quái còn lại đều khẽ biến, tiếp lấy giới chỉ, thần niệm quét qua một vòng, trên người tức thì cuộn trào sát khí.
Mười mấy tên Địa Tiên rời đi đều đã bị chém giết sạch, không sót một ai. Hơn nữa tất cả thi thể đều bị chặt thành nhiều khúc, chất thành một đống, căn bản không nhìn ra được là ai với ai.
- Lão cẩu, hai tên lão cẩu Ngô Quảng Đức Trần Vô Tiên, các ngươi được lắm!
Tộc trưởng Lý gia và lão tổ Nhậm gia khóc không ra nước mắt, Quân gia Hạo gia nhà lớn nghiệp lớn, chết chút Địa Tiên không tính là gì.
Nhưng Địa Tiên hai nhà bọn hắn lại không được nhiều như vậy, một hơi chết hơn hai mươi tên khiến hai người bọn hắn đau lòng không thôi. Lần này mỗi nhà bọn hắn còn chết đi một Hóa Thần, thậm chí tộc trưởng Nhậm gia còn tử trận.
- Lỗ lớn!
Con em hai nhà không cứu ra được, lại chết mất hai vị Hóa Thần, Địa Tiên thì toàn quân lật chìm, hai tên lão quái thực sự chỉ muốn chết quách cho xong.
Quan trọng nhất chính là Thiên Tà Châu này bị đánh lâu như vậy rồi, vậy mà chẳng có dấu hiệu gì là sẽ được phá mở cả, điều đó khiến hai người cảm thấy rất là bất lực. Nếu oanh kích suốt một năm vẫn không oanh ra được, oanh mười năm cũng không oanh ra được, vậy bọn hắn biết phải làm sao?
Mà dù oanh phá được, hai gia tộc Huyền Minh Giới chưa chắc đã có phần, mà rất có thể sẽ bị Quân Hồng Diệp chiếm mất. Đến lúc đó nếu chỉ đền bù chút ít linh tài bảo vật, gia tộc bọn hắn càng lỗ lớn.
- Tiếp tục!
Quân Hồng Diệp cắn răng rống giận:
- Phóng thích áo nghĩa cường đại, tranh thủ trong một tháng oanh phá. Đợi nắm xuống hạt châu này, chúng ta liền cùng nhau liên thủ đánh hạ Ma Hoàng Giới, diệt đi Ngô gia và Trần gia, báo thù rửa hận!
Địa Tiên đều chết hết, còn dư lại năm tên Hóa Thần lão quái, bọn hắn không cần phải lo lắng Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức tới đánh lén nữa. Nếu hai người kia dám đến đánh lénm năm người không phải là không có cơ hội phản sát, đánh thương nặng hai người như lần trước.