Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngô Quảng Đức cũng nhớ ra, tròng mắt sáng rực nói:
- Ngươi là chỉ Vô Cực lão tổ?
- Đúng rồi!
Lão giả gật đầu nói:
- Lão bất tử này chiến lực không được, nhưng lại đã nghiên cứu các loại cấm chế trận pháp suốt hai ngàn năm. Nếu hắn đều không phá nổi Cổ Thần Trận này, vậy thì hết cách.
- Được!
Ngô Quảng Đức quay sang một người khác bên cạnh, khua tay nói:
- Ngươi đi tìm Vô Cực lão tổ nói chuyện, chỉ cần giá cả thích hợp, không ngại trước đáp ứng hắn, đợi phá trận xong lại tính tiếp.
Tên Hóa Thần kia bay đi, nơi này mặc dù cách Hỗn Độn Thành tương đối gần, nhưng muốn đi Linh Huyễn Giới vẫn phải cần chút thời gian. Đám người Ngô Quảng Đức không lo lắng Vô Cực lão tổ sẽ cự tuyệt, Linh Huyễn Giới chỉ là một tiểu thế giới, còn chưa đủ tư cách dám cự tuyệt Ma Hoàng Giới.
- Tiếp tục oanh kích!
Ngô Quảng Đức vung tay lên, mọi người đứng đây cũng vô sự, thế là bèn dứt khoát tiếp tục cuồng oanh loạn tạc xuống dưới, vạn nhất oanh mở được Cổ Thần Trận thì sao?
....
Bên ngoài và bên trong sương trắng là hai tầng thế giới hoàn toàn tách biệt!
Sau khi bay vào trong sương trắng, Lục Ly phát hiện bên trong lại chẳng hề có chút sương mù nào, hắn có thể thấy được rõ ràng hết thảy cảnh vật ở nơi này. Hắn điều khiển Thiên Tà Châu phi hành một vòng trong Thiên Tàn Sơn Mạch, chẳng mấy chốc liền đã nhẹ nhàng tìm tới Thiên Tàn Cốc.
Thiên Tàn cốc quá đẹp, phong cảnh như vẽ, rừng trúc, biển hoa, đầm nước, suối nhỏ, đình hóng mát, nhà gỗ. Nơi này chính là một thế ngoại đào nguyên, trong đào nguyên còn có mỹ nhân đang ngồi đánh đàn tranh, tiếng đàn du dương uyển chuyển như hạt châu gõ đánh lên khay ngọc, vang vọng quanh quẩn trong sơn cốc.
- Doãn Thanh Ti.
Thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nội tâm Lục Ly bất giác tĩnh lặng mấy phần, trên mặt hiện ra ý cười. Sau đó hắn hướng lên không trung tìm kiếm một phen, thấy không có bất kỳ Hóa Thần nào tiến vào, trong lòng lại càng thêm yên tâm.
Nhìn Doãn Thanh Ti thản nhiên ngồi đánh đàn trong đình, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ đám Hóa Thần kia không phá được cấm chế bên ngoài? Chẳng lẽ Thiên Tàn lão nhân này cường đại đến thế?
Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu hạ xuống, lơ lửng bên ngoài phong đình, hắn không lập tức đi ra, mà trước phóng thích thần niệm thăm dò sơn cốc một lượt. Đây là phản ứng bản năng xuất phát từ sự của cẩn thận của hắn, tình cảnh hiện tại quá mức nguy hiểm, nếu chủ quan sẽ rất dễ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Lục công tử!
Doãn Thanh Ti ngừng đánh đàn, ngẩng đầu nhìn Thiên Tà Châu, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, đứng lên nói:
- Hoan nghênh ngươi đến Thiên Tàn Cốc làm khách, nơi này rất an toàn, tin tưởng ta.
Lục Ly thoáng ngừng lại, sau đó trực tiếp truyền tống đi ra từ bên trong Thiên Tà Châu, đứng ở bên ngoài phong đình, khẽ gật đầu nói:
- Doãn tiểu thư, đã lâu không gặp.
Thấy Lục Ly cứ vậy đi ra, hoàn toàn không thấy có vẻ gì là lo lắng, ý cười trên mặt Doãn Thanh Ti càng đậm. Nàng vung tay để một nam tử áo xanh thu lại đàn tranh, sau đó vẫy mấy tên thị nữ dâng lên rượu thịt, đưa tay làm tư thế thỉnh mời nói:
- Lục công tử, Thanh Ti còn thiếu ngươi một bữa rượu. Mời ngồi, nếm thử Hoa Mai Tửu Thanh Ti đích thân ủ.
Lục Ly ngồi xuống phía đối diện bàn đá, bưng lên chén rượu màu đỏ nhạt, ngửi một lát sau đó tán thán nói:
- Quả đúng là có mùi hương hoa mai, có thể thưởng thức rượu Doãn tiểu thư đích thân ủ nấu, Lục mỗ rất vinh hạnh.
- Rượu ngon!
Nhấp một miếng, trên mặt Lục Ly thoáng hiện vẻ say mê, cứ thế thản nhiên nhấp môi thưởng thức, bộ dạng rất là mãn ý. Tựa như nơi đây là hậu viện nhà hắn, hoàn toàn quên mất trên không trung còn có hơn hai mươi tên Hóa Thần chính đang thời thời khắc khắc cuồng oanh loạn tạc.
Cấm chế sương trăng trên không quả nhiên rất cường đại, một đám Hóa Thần không ngừng oanh kích sương trắng, nhưng bên trong lại chẳng nghe thấy được tiếng vang nào, ngồi ở đây chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy rì rào đều đều.
Thần niệm dò xét thấy Lục Ly thản nhiên uống rượu, thần sắc ra chiều say mê, khóe miệng Doãn Thanh Ti khẽ động, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nói:
- Lục công tử quả nhiên là diệu nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ cấm chế Thiên Tàn Cốc không ngăn được đám người ngoài kia? Cũng không sợ Thanh Ti hại ngươi?
Lục Ly không chút khách khí, tự vươn tay rót rượu cho mình, lại uống một chén, sau đó mới nhổ ra ba chữ:
- Ta tin ngươi!
Chỉ vẻn vẹn ba chữ lại đã nói ra hết thảy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Thanh Ti chớp qua một mạt đỏ ửng, hai tay bưng chén rượu lên nói:
- Vì câu nói này của Lục công tử, Thanh Ti kính ngươi một chén.
Hai chén khẽ đụng một cái, cả hai dốc một hơi cạn sạch, Lục Ly đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tán dương nói:
- Sơn thủy hữu tình người tuyệt mỹ, chắc cũng chỉ có thế ngoại đào viên như Thiên Tàn Cốc này mới có thể dưỡng dục ra được mỹ nhân tuyệt thế như Doãn cô nương.
Trên mặt Doãn Thanh Ti lần nữa hiện lên một tia ửng đỏ, khẽ cười lắc đầu nói:
- Đẹp hay không đẹp thì cũng chỉ là bộ túi da mà thôi. Chẳng lẽ nếu ta không xinh, Lục công tử liền sẽ không nguyện ý làm bạn với ta?
- Đẹp mà ta nói ở đây không chỉ là vẻ bề ngoài!
Lục Ly nhìn chằm chằm Doãn Thanh Ti nói:
- Mà còn cả tâm linh, tỷ như tiểu thư Lãnh gia Lãnh Vô Hinh, nàng ta cũng rất xinh đẹp, song tâm linh lại không đẹp được như Doãn tiểu thư. Nói đi thì cũng phải nói lại … truy cầu cái đẹp là thiên tính của con người, ví dụ sơn cốc này tươi đẹp như thế, các ngươi ở lại đây cũng sẽ thoải mái, đúng không nào? Nếu phải chọn giữa một bộ túi da xấu và một bộ túi da đẹp, chẳng lẽ Doãn tiểu thư lại đi chọn cái xấu?
Doãn Thanh Ti thoáng trầm ngâm một lát, rót rượu nhấp một ngụm rồi nói:
- Là Thanh Ti hiểu lầm, ta tự phạt một chén.
Lục Ly bồi nàng uống cạn, sau đó mới nghiêm mặt nói:
- Doãn tiểu thư, nghe nói Thiên Tàn Cốc có một thế ngoại cao nhân? Lục mỗ liệu có vinh hạnh bái kiến một phen?
Doãn Thanh Ti lắc đầu nói:
- Lão tổ đã rất nhiều năm không tiếp khách, Lục công tử không cần câu thúc, ngươi cứ an tâm ở lại đây là được.