Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nụ cười này của hắn rất lạnh, tựa như hàn quang trên lưỡi đao, khiến bọn Lãnh Vô Hinh nhìn vào đều không rét mà run.
Oanh!
Thiên Tà Châu biến lớn, trùng trùng nện xuống quảng trường bên dưới, thoáng chốc liền nện vụn nửa cái quảng trường. Mười mấy nơi truyền tống trận và hơn nghìn người còn lại trên quảng trường đều bị nghiền thành thịt nát.
- Trốn...
Thiên Tà Châu tựa như vẫn thạch lao vút xuống, hơn nghìn người trong thành bỗng chốc bị nện chết, vô số con em Phùng gia trong thành bị dọa sợ, chỉ còn biết hoảng loạn bay trốn tứ tán.
Hưu!
Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu quang, cấp tốc bay vút lên, nhắm đến một hướng khác, mấy trăm tên binh sĩ đang chạy trốn nơi đó lập tức bị đụng bay. Dưới lực xung kích cường đại, võ giả cấp thấp căn bản không ngăn được.
- Tản ra, tản ra!
Lão tổ Phùng gia gấp gáp hét lớn, bọn hắn chỉ biết trơ mắt nhìn con em Phùng gia lần lượt bị đồ sát mà chẳng làm được gì. Bởi vì thần thông của bọn hắn không cách nào ngăn cản Thiên Tà Châu phi hành, vô số lần công kích trước đó đã chứng minh điểm này.
Thiên Tà Châu bay múa giữa không trung, đâm nện từng mảng từng mảnh võ giả. Lúc này, tâm địa Lục Ly cứng như sắt thép, mặc dù đa số võ giả cấp thấp đều vô tội, không ít người có thể không phải là võ giả của Phùng gia, nhưng Lục Ly cũng vẫn giết không tha.
Cái tát kia của Lãnh Vô Hinh khiến hắn hiểu ra một điều, muốn sống sót trên thế giới này thì chỉ còn cách trở nên lãnh huyết vô tình. Nếu ôm theo tâm lý cầu may, mềm lòng, cuối cùng kẻ chết sẽ là hắn.
Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn (vật đua trời lựa, chỉ có người thích ứng mới được sinh tồn)!
Nếu Phùng gia đã muốn giết hắn, muốn cướp đoạt Thiên Tà Châu, vậy thì phải trả giá đắt. Những người này vốn có thể không chết, hắn đã cho Phùng gia cơ hội lựa chọn, đáng tiếc lão tổ Phùng gia chọn cách ăn thua đủ, đã vậy hắn chỉ còn nước vô tình vung ra đồ đao.
Võ giả trong thành nhiều lắm, cộng thêm con em chi thứ Phùng gia, ít nhất phải đến mấy chục vạn người.
Những người này đều đang hoảng loạn đào tẩu, cũng may bình dân đều bị dọa sợ, trốn ở trong thành không dám động. Bởi vì không có bình dân, Lục Ly càng giết không mềm tay, cứ thế điều khiển Thiên Tà Châu lao vút đi như sao chổi.
Hắn đi qua đâu, từng mảng từng mảng người nơi đó bị nện chết tươi, Thiên Tà Châu từ trên cao đâm thẳng xuống, hình thành lực xung kích vô cùng khủng bố, võ giả bình thường căn bản không ngăn được. Dù là Nhân Hoàng mà không có bán Thần khí thì
cũng sẽ bị nện chết, chỉ Địa Tiên may ra mới có thể gánh đỡ được.
Địa Ngục!
Chỉ vẻn vẹn hai nén hương, Hồng Vân Thành đã biến thành Địa Ngục, khắp trong ngoài thành la liệt xác chết, không biết đã bao nhiêu người tử thương.
Năm tên Hóa Thần cố kỵ những võ giả kia, không dám công kích lung tung, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Ly đồ sát.
Lại qua ba nén hương, người chạy trốn ra ngoài thành đã bị đâm chết hơn phân nửa, lúc này Lục Ly mới điều khiển Thiên Tà Châu bay lơ lửng trên không trung thành trì, tiếng nói tựa như thanh âm ma quỷ vang lên:
- Ta tên Lục Ly, hôm nay đồ sát ở đây cũng là bị bức đành chịu. Bởi vì Phùng gia Tề gia muốn đối phó ta, thế nên các ngươi muốn trách thì trách Phùng gia và Tề gia. Nếu hai nhà kia vẫn không ngưng chiến, Lục Ly ta sẽ huyết tẩy toàn bộ Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều.
Dứt lời, Thiên Tà Châu hóa thành lưu tinh bay đi, lão tổ Phùng gia Tề gia phẫn nộ đuổi theo. Bọn hắn liều mạng phóng thích công kích mạnh nhất, ý đồ trong khoảng thời gian ngắn phá mở Thiên Tà Châu, phanh thây xẻ thịt Lục Ly ở bên trong.
- Thành trì tiếp theo!
Lục Ly nhìn lướt qua địa đồ, khóa chặt tòa đại thành gần nhất, đó là vực thành của một đại gia tộc dưới trướng Phùng gia.
Phi hành một canh giờ, lão tổ Phùng gia lần nữa cả kinh, lập tức truyền âm cho lão Tam Phùng gia, nhắc nhở nói:
- Phía trước hình như là Thiên Diễm Thành? Nhanh để người Lưu gia đào tẩu.
Lưu gia có một tên Hóa Thần theo ở phía sau, tốc độ người đó không đuổi kịp Thiên Tà Châu, nếu Thiên Diễm Thành bị đồ, sợ rằng Hóa Thần Lưu gia kia sẽ điên mất.
Lão Tam Phùng gia lập tức đưa tin, chỉ là người Lưu gia trong thành thực sự quá nhiều, chỉ dựa vào truyền tống trận thì không cách nào di tản hết trong thời gian ngắn vậy được.
Chỉ sau ba nén hương, Lục Ly đã bay tới Thiên Diễm Thành, truyền tống trận trong thành không ngừng lấp lánh quang mang, xem ra đã có số ít con em Lưu gia được di tản đi.
Hóa THần của Lưu gia nhận được tin tức vội truyền tống tới, nhìn thấy Thiên Tà Châu bay đến, hắn phẫn nộ bay lên, hét lớn:
- Lục Ly, oan có đầu nợ có chủ, có bản lĩnh thì nện ta đây này!
Trong thành còn có không ít tộc nhân Lưu gia, ngoài thành cũng có rất nhiều võ giả Lưu gia đang trốn chạy, nếu để cho Lục Ly mặc sức đồ sát, sẽ lại có rất nhiều người bị giết.
Lục Ly coi lời tên Hóa Thần Lưu gia là cái rắm, cứ thế điều khiển Thiên Tà Châu nện xuống quảng trường trong thành, hủy đi tất cả truyền tống trận, sau đó bắt đầu truy sát võ giả trong thành.
Vô số bình dân hoảng loạn bỏ chạy tứ tán, càng nhiều người thì đang run rẩy trốn ở trong nhà, Lục Ly còn chưa phát rồ mất trí đến độ lạm sát bình dân. Hắn điều khiển Thiên Tà Châu bay vút lên, dạo quanh bốn phía thành trì, rất nhanh liền phát hiện từng nhóm từng nhóm võ giả đang đào tẩu.
- Lục Ly, nếu còn là nam nhân thì nhắm đến lão phu đây này, đừng thương đến vô tội. Tấn công võ giả cấp thấp, ngươi giỏi quá nhỉ?
Lưu gia Hóa Thần nổi giận vọt tới, thỉnh thoảng lại đánh ra từng đạo lưu quang oanh kích Thiên Tà Châu, tròng mắt đỏ ngầu như máu.
- Giỏi quá nhỉ?
Tiếng cười lạnh của Lục Ly truyền ra:
- Năm nay Lục Ly ta mới hai mươi ba tuổi, chiến lực chỉ là Quân Hầu Cảnh, đám Hóa Thần lão quái các ngươi lai đã sống bao nhiêu năm? Cả đám các ngươi truy sát ta thì giỏi lắm chắc? Ngon thì để con em trẻ tuổi trong gia tộc các ngươi ra đây đánh với ta một trận?
Tộc trưởng Lưu gia cứng họng, không biết nên phản bác thế nào, Lục Ly mặc kệ hắn, Thiên Tà Châu tiếp tục nghiền ép đi xuống, nện nát từng đám từng đám võ giả.