Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Phải biết nơi đó là tuyệt thế bảo địa, dù là hai đại Hoàng triều khai chiến cũng sẽ không đi hủy đi phúc địa của đối phương. Nếu ngươi thật hủy sạch mười tám phúc địa, nhất định sẽ là đả kích mang tính trí mạng đối với Phùng gia.
- Được lắm!
Không quản có thể dùng điều này bức hiếp Phùng gia hay không, Lục Ly đều chuẩn bị đi thử một phen, thế là hắn bắt đầu dạo quanh, tìm kiếm trưởng lão Địa Tiên của Phùng gia.
Xung quanh đây có không ít người, đều là võ giả trốn ra từ trong Phùng Đế Thành, nhưng Địa Tiên lại gần như không thấy. Lục Ly dạo quanh mấy vòng mà vẫn không phát hiện Địa Tiên, ngược lại gặp được không ít võ giả, tất cả bị hắn nghiền ép thành thịt vụn.
- Về lại Phùng Đế Thành!
Lục Ly dự tính sẽ có Địa Tiên Phùng gia về lại trong thành để giải quyết hậu sự, bèn dứt khoát đình chỉ truy sát võ giả, quay đầu bay về Phùng Đế Thành.
- Hả?
Năm tên Hóa Thần thấy Lục Ly bất ngờ ngừng lại truy sát, quay đầu trở về, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, lão tổ Phùng gia dò hỏi:
- Hướng kia có thành trì nào của các chi thứ không?
Lão Tam Phùng gia nghĩ nghĩ một lát rồi đáp:
- Có mấy thành nhỏ, nhưng mà người đều không nhiều.
Lão tổ Phùng gia dặn dò:
- Đưa tin bảo bọn hắn rút lui, đừng tụ tập ở trong thành mà phân tán ra, tuyệt đối không thể để mấy ngàn vạn người tụ tập cùng một chỗ.
Rất nhiều thành trì xung quanh Phùng Đế Thành đều nằm dưới tay con em chi thứ Phùng gia, nếu Lục Ly tìm tới tấn công, tất sẽ có rất nhiều con em Phùng gia tử nạn.
Chỗ này cách Phùng Đế Thành không xa, sau vẻn vẹn mấy nén hương, Lục Ly đã bay trở về Phùng Đế Thành. Thần niệm hắn quét tới, quả nhiên phát hiện trong phế tích Phùng Đế Thành có mấy tên Địa Tiên chính đang chỉ huy một đám người chăm sóc người bị thương, giải quyết hậu sự.
- Sao lại còn trở về? Mau rút lui!
Một tên Địa Tiên nhìn thấy Thiên Tà Châu bay ngược trở về, vội vàng trầm giọng hét lớn. Mấy tên Địa Tiên này quả thực chính là trưởng lão Phùng gia được phái tới đây phụ trách xử lý hậu sự.
Đám Địa Tiên này không quá e sợ Thiên Tà Châu đụng tới, trước kia Thiên Tà Châu từng đụng qua rất nhiều lần, sự thật chứng minh Địa Tiên cùng lắm chỉ bị đâm thương chứ không đến nỗi bị nện chết tươi.
Hưu!
Thiên Tà Châu nhắm thẳng tên Địa Tiên vừa lên tiếng lao vút tới, thân hình tên Địa Tiên kia chợt lóe, kịp thời tránh đi.
Chẳng qua...
Thiên Tà Châu bất thần ngừng lại ngay sát bên cạnh tên Địa Tiên, một con phong long do Linh Phong ngưng tụ mà thành gào thét bay ra, thoáng chốc liền bao phủ lấy tên trưởng lão.
Bởi vì xung quanh có không ít người, thế nên đám Hóa Thần lão quái phía sau không dám công kích. Trưởng lão Phùng gia đau đến độ ôm đầu lăn lộn kêu thảm giữa trời, khiến cho mấy tên Hóa Thần lão quái đuổi theo phía sau không khỏi kinh ngạc, Lục Ly muốn làm gì? Giết một tên Địa Tiên để tiết hận?
- Không!
Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, một tên Địa Tiên bay ra, vung tay túm lấy cổ trưởng lão Phùng gia, sau đó thân hình chợt lóe, cường hành kéo trưởng lão Phùng gia vào trong Thiên Tà Châu.
Hưu hưu hưu!
Đám Hóa Thần phản ứng cực nhanh, vừa phát hiện có thân ảnh chớp hiện bên ngoài Thiên Tà Châu liền lập tức ra tay. Nhưng vẫn đã muộn, bóng người kia lóe lên một cái liền tiến vào trong Thiên Tà Châu, Địa Tiên Phùng gia cũng theo đó tan biến.
- Toàn bộ rút lui!
Lão tổ Phùng gia rống to, trước đó Thiên Tà Châu đụng không chết Địa Tiên, bởi thế bọn hắn mới không để ý, không ngờ giờ lại bị bắt đi nhẹ nhàng như vậy.
- Hay lắm!
Trong Thiên Tà Châu, Lục Ly dùng Linh Phong tấn công Địa Tiên Phùng gia khiến đối phương ngất đi, sau đó lập tức điều khiển Thiên Tà Châu bay vút về phương xa, vừa bay vừa bắt đầu đoạt hồn.
Sau chừng một nén hương, Lục Ly lại thu được thêm một tên Hồn Nô. Linh hồn hắn vẫn chưa thấy có chút cảm giác suy yếu nào, phải biết hiện tại hắn mới chỉ có mười bốn tên Hồn Nô, trước kia lúc đỉnh điểm số Hồn Nô thậm chí lên tới hai ba mươi người.
- Ngươi tên là gì? Đảm nhiệm chức vụ thế nào ở Phùng gia?
Đợi sau khi tên Địa Tiên Phùng gia tỉnh lại, Lục Ly lập tức dò hỏi.
Địa Tiên Phùng gia thành thật đáp:
- Ta tên Phùng Ngọc Dương, là trưởng lão của Phùng gia.
Lục Ly cầm ra một tấm địa đồ, vứt sang nói:
- Vạch ra vị trí mười tám phúc địa của Phùng gia.
Trong mắt Phùng Ngọc Dương chớp qua một tia hoảng loạn, song không dám ngỗ nghịch ý chí từ Lục Ly, đành phải đánh dấu ra vị trí trên bản đồ. Rất nhanh hắn đã vạch được mười lăm nơi khác nhau, sau đó cầm địa đồ trả lại cho Lục Ly nói:
- Ta chỉ biết chừng này, ba nơi còn lại chỉ tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão mới biết.
- Ừ!
Lục Ly rất hài lòng, liếc mấy một lượt, phát hiện một nơi phúc địa ở cách chỗ này tương đối gần, hắn xác định lại tọa độ, sau đó Thiên Tà Châu lần nữa chuyển hướng, bay về phía nam.
Đám Hóa Thần đuổi theo phía sau không khỏi mơ hồ, tên Lục Ly này chuyển tới chuyển lui như vậy là muốn làm gì? Bọn hắn không mãi mà nghĩ ra, tự nhiên chỉ còn nước đi theo.
Phi hành gần nửa canh giờ, lão tổ Phùng gia hơi có chút nghi hoặc hỏi:
- Hướng này có thành trì nào lớn không?
Lão Tam của Phùng gia nhíu mày, nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không có, tiếp tục bay về phía trước chừng hơn nửa ngày là thành trì của Trình gia.
Trình gia là một đại gia tộc, lão tổ nhà bọn hắn cũng là Hóa Thần, nhưng tốc độ không kịp, rớt lại ở phía sau. Lão tổ Phùng gia khua tay nói:
- Đưa tin cho lão Trình, lập tức để tộc nhân di tản.
Lão Tam Phùng gia khẽ gật đầu, bay xuống một thành trì gần đó, an bài người đi đưa tin, sau đó lại truyền tống đuổi theo.
- Bố trí xong xuôi!
Lão Tam Phùng gia khẽ gật đầu với chúng nhân, ánh mắt đảo quanh một vòng, lát sau hắn mới như chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt đại biến, vội truyền âm cho lão tổ Phùng gia:
- Lão tổ, trước mặt hình như là một nơi phúc địa!
- Phúc địa?
Lão tổ Phùng gia cũng nhìn ra dị thường, nếp nhăn trên mặt co rúm lại. Hắn nhớ đến vừa rồi Lục Ly mới bắt lại một tên trưởng lão nhà mình, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi.