Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phúc địa!
Đó là tuyệt thế bảo địa hình thành tự nhiên, loại phúc địa như thế rất khó được, thường thường mấy vạn năm mới xuất hiện một nơi. Trăm vạn năm qua, trong Phùng Hoàng triều chỉ mới phát hiện tổng cộng mười tám phúc địa.
Bên trong phúc địa, tốc độ thai nghén thiên tài địa bảo sẽ vô cùng khủng bố, hơn nữa linh tài dựng dục ra được trong đó đều là loại đỉnh cấp. Chỉ cần có được một nơi phúc địa, tài phú của gia tộc sẽ gia tăng theo cấp số nhân, bảo đảm cho gia tộc đó cấp tốc quật khởi.
Trong lịch sử Trung Hoàng Giới từng xảy ra rất nhiều lần đại chiến, nhưng dù là đại chiến giữa bất kỳ gia tộc nào thì cũng đều không dám hủy đi phúc địa, đó là tuyệt thế côi bảo mà trời cao ban tặng, hủy đi sẽ bị trời phạt.
Vấn đề ở chỗ...
Lục Ly không phải người Trung Hoàng Giới, hắn vô tâm xưng hùng tranh bá ở chỗ này, đối với hắn mà nói, phúc địa chẳng có chút nghĩa lý nào cả. Lúc này hắn đã thành một con có điên, gặp người liền cắn, nếu để hắn biết được sự tồn tại của phúc địa, nhất định sẽ trực tiếp ra tay hủy đi.
Lão tổ Phùng gia chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, hi vọng Lục Ly không phải đang nhắm đến phúc địa nhà mình.
Nhưng mộng tưởng thì rất tốt, hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Nửa canh giờ sau, Lục Ly đi tới trước một ngọn núi, ngừng lại.
Ngọn núi này rất lớn, nhìn không ra có gì khác lạ, cũng chẳng thấy có chút dị dạng nào. Nhưng sắc mặt hai tên Hóa Thần Phùng gia lại bỗng chốc trở nên khó coi dị thường, hệt như là vừa mất cha mất mẹ.
Tiếng nói lạnh lùng của Lục Ly vang lên từ trong Thiên Tà Châu:
- Lão quái Phùng gia Tề gia, ta cho các ngươi một lần cơ hội sau cùng, ta đã nắm giữ vị trí đại bộ phận phúc địa trong Trung Hoàng Giới. Nếu các ngươi cứ phải muốn cá chết lưới rách, Lục mỗ đành hạ ngoan tâm hủy đi toàn bộ những phúc địa kia, đến lúc đó dù có mất trăm vạn năm, Trung Hoàng Giới các ngươi cũng đừng hòng khôi phục nguyên khí.
Lão tổ Tề gia và hai người còn lại cũng đều biến sắc!
Phùng Hoàng triều có mười tám phúc địa, Tề Hoàng triều có mười sáu phúc địa, Lãnh Hoàng triều cũng có hai mươi phúc địa. Nếu những phúc địa này đều bị hủy, tuyệt đối sẽ là tai nạn mang tính hủy diệt đối với Trung Hoàng Giới.
Một gia tộc làm sao để phát triển lớn mạnh, ngạo nghễ trong cửu giới? Một là cường giả, hai là tộc nhân, thứ ba chính là linh tài.
Vì sao phải tranh đoạt địa bàn? Vì sao muốn xưng hùng tranh bá?
Đều là vì linh tài. Một khi đại bộ phận phúc địa Trung Hoàng Giới bị hủy, vậy thì ý nghĩa của việc xưng bá toàn bộ Trung Hoàng Giới cũng không còn, bởi vì đã chẳng thể không ngừng được đến linh tài trân quý từ chỗ này nữa.
Không có linh tài, các gia tộc liền không cách nào cấp tốc bồi dưỡng cường giả, không cách nào liên tục sản sinh Nhân Hoàng Địa Tiên Hóa Thần. Đợi sau khi nhóm cường giả bọn hắn chết già, các gia tộc sẽ xuất hiện khoảng trống thế hệ. Dù trong tổ giới tích lũy không ít linh tài, nhưng đợi linh tài sử dụng hết rồi, sau này làm sao trường kỳ phát triển nữa đây?
Trừ phi bọn hắn có thể nắm xuống Thiên Tà Châu, sau đó lợi dụng Thiên Tà Châu đánh lấy một đại giới diện nào khác. Bằng không mấy ngàn năm sau, các đại gia tộc rốt cục đều sẽ luân lạc thành tiểu gia tộc, hoặc là bị những đại gia tộc còn lại triệt để thôn tính.
Bọn hắn có thể nắm xuống Thiên Tà Châu được ư?
Ai cũng không dám chắc, chúng nhân oanh kích lâu như vậy rồi, Thiên Tà Châu lại vẫn cứ trơ ra đấy, chẳng thấy có bất kỳ phản ứng nào. Lục Ly nói ít nhất phải mất bốn năm năm nữa hạt châu mới có thể bị oanh phá, chẳng lẽ bọn hắn thật phải truy kích ròng rã suốt bốn năm năm? Nếu trong bốn năm năm này có bất trắc nào đó thì sao? Hoặc nếu bốn, năm năm sau, Lục Ly lại trốn vào Thiên Tàn Sơn Mạch thì sao?
Thiên Tàn lão nhân không quản Lục Ly, vấn đề là tựa hồ Doãn Thanh Ti có quan hệ không tệ với Lục Ly.
Nếu Lục Ly trốn vào Thiên Tàn Sơn Mạch, Doãn Thanh Ti lại mở ra vụ trận, bọn hắn chỉ còn nước giương mắt nhìn, chứ không chẳng lẽ đi đánh Thiên Tàn Sơn Mạch?
Năm tên lão quái sa vào thế lưỡng nan. Từ bỏ? Đã chết nhiều người vậy rồi, tiếp tục liều đến cùng, vạn nhất nắm xuống được Thiên Tà Châu thì sao?
Năm tên Hóa Thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám đưa ra quyết định. Quyết định này vừa ra, rất có thể sẽ khiến Trung Hoàng Giới lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lục Ly thấy năm tên Hóa Thần lão quái ngần ngừ bất định, trong lòng không khỏi mừng thầm. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó lại quát to:
- Cho các ngươi thời gian nửa nén hương để cân nhắc, hoặc là tử chiến đến cùng, hoặc là ta hủy sạch toàn bộ phúc địa trong Trung Hoàng Giới!
Chúng nhân càng thêm lưỡng lự, thời gian từ từ trôi qua, cả đám bắt đầu truyền âm thảo luận, nhưng mãi vẫn không thể tìm được tiếng nói thống nhất.
Chủ yếu vẫn là sợ Lục Ly quay về lại trong Thiên Tàn Sơn Mạch, bọn hắn không cách nào xác định Thiên Tàn lão nhân đã chết hay chưa. Một khi Lục Ly về lại Thiên Tàn Sơn Mạch, sợ là bọn hắn lấy giỏ trúc múc nước, mọi nỗ lực đều thành công dã tràng.
Chớp mắt, thời gian nửa nén hương đã hết, tiếng quát của Lục Ly lần nữa vang lên:
- Quyết định xong chưa? Hòa hay chiến nói thẳng ra đi, huyễn trận dưới kia khẳng định không ngăn được Thiên Tà Châu xung kích, ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hủy đi phúc địa này.
Lão tổ Phùng gia và lão tổ Tề gia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều chớp qua một tia thống khổ, lão tổ Phùng gia cắn răng quát:
- Lục Ly, ngươi hủy đi, đợi phá mở Thiên Tà Châu rồi, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Nếu không làm được, ta tự sát tạ tội với thiên hạ.
Rốt cục lão tổ Phùng gia vẫn chọn chết gánh đến cùng, lần này Phùng Hoàng triều đã tổn thất quá thảm trọng, tộc nhân chết đi thực sự rất rất nhiều. Nếu dừng tay ở đây, hắn biết ăn nói thế nào với tộc nhân? Làm sao đối mặt với con dân Phùng Hoàng triều?
Bởi thế hắn chỉ còn nước được ăn cả ngã về không, chỉ cần có thể nắm xuống Thiên Tà Châu, hắn liền có thể đi công chiếm một giới diện khác. Tỷ như đoạt lấy Địa Hoàng Giới hoặc Ma Hoàng Giới, khi ấy mọi tổn thất đều sẽ được vãn hồi, hết thảy hi sinh bỏ ra bây giờ đều đáng giá.