Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Được, đây là các ngươi tự tìm!
Lục Ly cũng liều, trên Thiên Tà Châu sáng lên quang mang lấp lánh, bỗng chốc biến lớn cả trăm trượng, sau đó bất thần nện thẳng xuống.
Trong núi này chính là một nơi phúc địa, chỉ là nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì. Nơi đây được bố trí huyễn trận vô cùng cường đại, trừ Hóa Thần ra, Địa Tiên thậm chí đều không phát hiện được. Nơi này cũng có cấm chế phòng ngự, nhưng tuyệt đối gánh không nổ va chạm mãnh liệt từ Thiên Tà Châu.
Oanh!
Quả nhiên, Thiên Tà Châu đột nhiên nện xuống, trên ngọn núi phía dưới lập tức sáng lên quang tráo bảo hộ. Có điều điểm mạnh nhất của cấm chế nơi đây là huyễn trận, hộ tráo phòng ngự lại không mạnh, bởi vì trước giờ không ai dám tới hủy hoại phúc địa, nơi này nằm trong địa bàn Phùng gia, ai dám làm loạn?
Hưu!
Thiên Tà Châu bay vụt lên cao không vạn trượng, sau đó tăng tốc cực đại, lần nữa nhắm chuẩn quang tráo trùng trùng nện xuống.
Hạt châu biến lớn, tốc độ lại cực nhanh, tùy tiện nện xuống đều có thể sánh với một kích toàn lực của Địa Tiên bình thường, cấm chế phía dưới không ngừng đung đưa kịch liệt, tưởng như sẽ bị phá toang bất cứ lúc nào.
Trên mặt lão tổ và lão Tam Phùng gia chớp qua một tia thống khổ, phúc địa hình thành rất khốn khó, mấy vạn năm mới có thể xuất hiện một nơi. Thế mà giờ bọn hắn lại chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Ly hủy đi phúc địa, trong lòng đau đớn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
- A, a, a...
Lão tổ Phùng gia liều mạng tấn công Thiên Tà Châu, chỉ là không dám đánh thẳng xuống, sợ sẽ phát nát cấm chế.
Hắn đánh ra từng nắm đấm màu vàng óng, mỗi lần đều có thể chuẩn xác kích trúng Thiên Tà Châu, từng tầng không gian bốn phía bị xé rách. Khí tức khủng bố tràn ngập ra, dọa cho dã thú xung quanh sợ đến cuống cuồng chạy loạn.
Rầm rầm rầm.
Lục Ly nện xuống hết lần này tới lần khác, hộ tráo phía dưới càng lúc càng lắc lư kịch liệt. Thấy Lục Ly lại lần nữa bay lên cao không, lão tổ Tề gia khẽ thở dài, cấm chế sắp bị phá mở, sau lần nện xuống tiếp theo này của Lục Ly, phúc địa dưới kia liền sẽ bị hủy đi.
Lão tổ Phùng gia ngừng tấn công, không đành lòng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Trong phúc địa dưới kia toàn là thiên tài địa bảo, đó toàn là lễ vật trân quý mà trời cao ban tặng cho Trung Hoàng Giới, không ngờ giờ lại đang chuẩn bị hóa thành hư vô ngay trước mặt bọn hắn.
Hưu!
Thiên Tà Châu như sao chổi từ trên không bay vút xuống xuống, nhắm chuẩn hộ tráo trùng trùng nện mạnh. Hộ tráo chịu hết nổi, phá tan thành từng mảnh nhỏ, lộ ra một nơi thế ngoại đào nguyên tuyệt mỹ.
Thiên Tà Châu không dừng lại mà tiếp tục gào thét lao xuống, một giây sau, phúc địa nơi này sẽ bị biến thành phế tích.
Ông!
Đúng lúc đó, không gian trên phúc địa thoáng khẽ lay động, tựa như mặt nước hồ an tĩnh chợt bị ném vào một cục đá, nổi lên tầng tầng gợn sóng, tiếp đó không gian đột ngột vỡ ra, một bàn tay khô gầy xuất hiện.
Bàn tay đón gió biến lớn, hóa thành cự thủ hơn trăm trượng, thoáng chốc đã như một ngọn núi nhỏ chộp lấy Thiên Tà Châu.
- Cái này...
Ngay thời khắc không gian nứt ra, năm tên Hóa Thần lập tức kịp có phản ứng, bọn hắn tận mắt chứng kiến bàn tay hóa thành cự thủ, sau đó chỉ thấy Thiên Tà Châu bị bàn tay khổng lồ bắt lấy, tròng mắt không khỏi trợn tròn.
Thiên Tà Châu rất tà dị, vô luận bọn hắn công kích thế nào cũng không thể di động mảy may. Bọn hắn cũng từng phóng thích qua đủ loại thần thông, ý đồ trói buộc Thiên Tà châu, nhưng vẫn không cách nào thực hiện được.
Không ngờ bàn tay kia lại có thể nhẹ nhàng bắt lấy Thiên Tà Châu, bảo vệ phúc địa bên dưới!
Nhưng đấy vẫn chưa phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là bàn tay kia không phải hư ảnh, mà là bàn tay thật sự!
Ngưng tụ hư ảnh một đại thủ, Hóa Thần nào cũng có thể làm được, nhưng có ai vừa đưa tay ra liền lập tức biến lớn trăm trượng, thủ đoạn như thế quả thực chưa từng nghe qua. Chúng nhân nhìn chằm chằm bàn tay khô gầy kia, linh hồn khe khẽ run lên, chẳng lẽ đây là bàn tay của Thần?
Lục Ly cũng kinh hãi, bởi vì Thiên Tà Châu bị bàn tay kia bắt lấy, lại bất ngờ không cách nào di động mảy may.
Một bàn tay thò ra từ giữa không trung, thủ đoạn này trước kia Lục Ly từng được thấy ở Thí Ma Thành. Nhưng khi đó bàn tay không biến lớn, càng không thể trực tiếp bắt lấy Thiên Tà Châu ngay giữ hư không.
Chẳng lẽ đây thật đúng là cánh tay của Thần?
Trong lòng Lục Ly không khỏi có chút kinh nghi bất định, mình muốn hủy đi phúc địa, bởi thế chọc giận tới Chân Thần, nên mới bị trời phạt?
Đại thủ tùy ý ném đi hạt châu, sau đó như thiểm điện thu lại vào trong vết nứt không gian, biến mất không thấy.
Đại thủ ra nhanh, biến mất cũng nhanh, bốn phía lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Nhưng Lục Ly và năm tên Hóa Thần lại đều không dám động, chủ nhân bàn tay kia quá mạnh, ngay cả Thiên Tà Châu đều bị chế trụ, muốn chụp chết đám người lão tổ Tề gia Phùng gia là điều quá đơn giản.
Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu lơ lửng giữa không trung, không dám tiếp tục công kích phúc địa. Hắn lẳng lặng chờ đợi, chủ nhân bàn tay kia đã ngăn trở hắn hủy đi phúc địa, nhất định sẽ đi ra nói mấy tiếng.
Quả nhiên!
Lát sau, trên chín tầng trời đột ngột vang lên một tiếng nói già nua, thanh âm không có một tia tình tự ba động nào, tựa như Chân Thần răn dạy kiến hôi:
- Động thiên phúc địa là thượng thiên ban ân, hình thành không dễ, hủy đi quá đáng tiếc.
Nghe được tiếng nói này, cả năm tên Hóa Thần đều không khỏi cả kinh, liếc mắt nhìn nhau, thần sắc đầy vẻ đắng chát, sau đó lập tức đồng loạt khom lưng hành lễ nói:
- Gặp qua đại nhân.
- Đại nhân?
Lục Ly nhướng mày, xưng hô này của đám Hóa Thần khá là kỳ quái, bọn hắn gọi là đại nhân, chứng minh năm người tự nhận không phải đối thủ của người kia. Ngoài ra còn có một tầng thâm ý khác, bọn hắn đều quen biết cường giả này!
Thiên Tàn lão nhân!
Một cái tên chớp qua trong đầu, ở trong Thiên Tà Châu, Lục Ly cũng khom lưng hành lễ, truyền lời ra nói:
- Lục Ly gặp qua lão tổ.
Doãn Thanh Ti xưng hô Thiên Tàn lão nhân là lão tổ, Lục Ly cũng kêu theo, trong lòng lại không khỏi thở phào.