Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu là Thiên Tàn lão nhân, nể mặt Doãn Thanh Ti, chắc sẽ không làm khó hắn. Càng sẽ không đoạt đi Thiên Tà Châu, bằng không lúc ở Thiên Tàn Cốc sớm đã đoạt đi rồi.
Tiếng nói kia đúng là của Thiên Tàn lão nhân, lão tổ Tề gia Phùng gia đều đã từng bái kiến qua hắn. Thanh âm thoáng ngừng một lúc, lát sau mới nói tiếp:
- Lục Ly, náo thế cũng đủ rồi, dừng lại ở đây thôi. Bản tọa đã ở Trung Hoàng Giới suốt ba ngàn năm, cũng tính là có chút cảm tình với nơi này.
Lục Ly vội lần nữa khom người nói:
- Lục Ly nghe lệnh.
Vẻ đắng chát trên mặt năm tên Hóa Thần càng đậm, quả nhiên không ngoài ý liệu, giọng Thiên Tàn lão nhân lần nữa vang lên:
- Phùng Vạn Hổ, Tề Đông Hải!
Lão tổ Phùng gia Tề gia vội khom lưng nói:
- Đại nhân, chúng ta nghe!
- Con bé Thanh Ti đã từng nói qua một câu với các ngươi, thần vật tùy duyên!
Tiếng nói lạnh lùng của Thiên Tàn lão nhân truyền đến, khiến hai người triệt để tuyệt vọng:
- Thật ra bốn chữ thần vật tùy duyên này là ta nói cho nàng, các ngươi lại không hiểu được tầng ý tứ sâu trong đó... Hằng Đế đã chọn truyền hạt châu này cho Lục Ly, các ngươi dù cướp được cũng vô dụng. Hằng Đế sẽ để cho các ngươi luyện hóa ư? Hằng Đế sẽ để cho bảo vật của hắn tuỳ ý bị người đoạt đi ư? Vì một hạt châu không có tác dụng gì, lại khiến Trung Hoàng Giới sinh linh đồ thán, đáng không?
- Không luyện hóa được?
Sắc mặt năm tên Hóa Thần bỗng trắng bệch, với thân phận Thiên Tàn lão nhân đương nhiên không cần phải gạt người. Nếu hắn muốn giúp Lục Ly, cứ trực tiếp truyền lời là được, còn ai dám động đến?
Nói cách khác, đoạn thời gian này bọn hắn toi công một trận, vô số người chết đi vô ích, Phùng Đế Thành cũng bị hủy mà chẳng thu lại được gì.
- Ai!
Khóe miệng lão tổ Phùng gia co quắp cả lại, trong lòng u ám thở dài, chớp mắt như già đi mấy trăm tuổi, hắn khom người thật sâu nói:
- Đại nhân, chúng ta biết nên làm như thế nào.
- Cứ như vậy đi.
Thiên Tàn lão nhân bỏ lại một câu, sau đó không còn thấy có động tĩnh nào nữa. Năm tên Hóa Thần đều tựa như mất đi hồn phách, đứng thẫn thờ giữa trời, khóc không ra nước mắt.
Lục Ly dần bình tâm lại, Thiên Tàn lão nhân mặc dù nhìn như ngăn cản hắn hủy đi phúc địa, đồng thời tuyên bố mấy câu, trên thực tế lại đang giúp hắn.
Có câu nói vừa rồi của Thiên Tàn lão nhân, lão tổ Phùng gia và lão tổ Tề gia sẽ không làm khó hắn nữa, mà chỉ có thể ngoan ngoãn mở ra truyền tống trận, để hắn rời khỏi Trung Hoàng Giới.
Quả nhiên, không lâu sau, lão tổ Phùng gia đảo mắt nhìn về phía Thiên Tà Châu, khua tay nói:
- Lục Ly, ngươi cút đi! Thù hận lần này Trung Hoàng Giới chúng ta nhớ kỹ, ngày sau có cơ hội sẽ hoàn trả gấp mười.
Lục Ly chỉ cười cười, không có ý đấu miệng với đối phượng làm gì. Giờ lão tổ Phùng gia có đe dọa hắn cũng chẳng được gì, thậm chí đấy còn là hành vi rất ngu xuẩn.
Bởi vì đợi sau này Lục Ly luyện hóa hoàn toàn Thiên Tà Châu, thực lực nhất định sẽ đại trướng, đến lúc đó giết vào Trung Hoàng Giới, Phùng gia tất phải diệt vong.
Lục Ly không nói nửa lời, điều khiển Thiên Tà Châu bay thẳng về hướng Thiên Tàn Sơn Mạch, Hỗn Độn Thành chính ở đằng kia, sắp rời khỏi Trung Hoàng Giới, Lục Ly nhất định phải đi cáo biệt một tiếng với Doãn Thanh Ti, ngoài ra còn phải bái tạ cả Thiên Tàn lão nhân.
Hưu!
Thiên Tà châu vạch phá thiên không lao vút mà đi, tan biến ở chân trời phía xa. Năm tên lão quái nhắm mắt đứng trôi nổi nữa không trung, nét mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ thống khổ. Lão tổ Tề gia còn đỡ chút, riêng Phùng gia lần này tính là thiệt to.
- Về nhà, rốt cục cũng sắp về nhà!
Vừa rời đi, trong lòng Lục Ly lập tức kích động, hưng phấn khó mà bình tĩnh lại được.
Hơn năm năm, hắn rời khỏi Đấu Thiên Giới đã hơn năm năm, rời xa thân nhân người yêu bằng hữu quá lâu, chỉ hận không thể lập tức mọc ra hai cánh bay thẳng về Đấu Thiên Giới.
Hưu hưu hưu
Phi hành mấy canh giờ, trong tòa thành nhỏ phía trước mặt đột nhiên bay lên một người, chính là lão Tam của Phùng gia. Lục Ly nhướng mày, song cũng không mấy để tâm, đám người lão tổ Phùng gia không xuất hiện, xem ra không phải là muốn đổi ý.
- Lục Ly!
Lão Tam Phùng gia bay theo Thiên Tà Châu chừng trăm dặm, đi đến một núi hoang không người mới lên tiếng quát khẽ:
- Chúng ta có thể thả ngươi rời khỏi Trung Hoàng giới, nhưng ngươi nhất định phải thả người chúng ta ra, ngươi bắt đi bốn tên Địa Tiên của chúng ta.
Lục Ly liếc nhìn bốn tên Địa Tiên ngồi trong tiểu điện, truyền lời ra ngoài nói:
- Quay đầu sẽ thả, ta đảm bảo không giết bọn hắn, nếu mọi chuyện thuận lợi, trong vòng mười năm sẽ thả bọn hắn quay về.
- Không được!
Lão Tam Phùng gia quát:
- Nhất định phải lập tức thả người, bằng không chúng ta tuyệt không thả ngươi rời đi.
- Ngươi rống lại thử xem?
Lục Ly nổi giận, cười lạnh nói:
- Ngươi lại rống một tiếng, ta lập tức giết bốn người kia, ngươi có tin không?
- Ngươi...
Nét mặt lão Tam Phùng gia không giấu được vẻ phẫn nộ, hệt như một con sư tử bị chọc giận. Chẳng qua hắn tin tưởng Lục Ly có thể làm ra được chuyện như vậy, đây chính là một kẻ điên, chuyện tày trời gì cũng dám làm ra được.
- Mười năm?...
Lão Tam Phùng gia hừ lạnh nói:
- Ngươi hạ Đấu Thiên huyết thệ ta mới tin!
- Được rồi!
Lục Ly thoáng ngừng lại, lấy danh nghĩa Đấu Thiên Đại Đế lập xuống lời thề, trong vòng mười năm trả lại tự do cho bốn người kia. Đương nhiên hắn sẽ không tự đặt bản thân vào thế khó, chỉ nói là mình sẽ không giết bốn người kia, nếu người khác giết bọn họ, vậy liền không liên quan gì tới hắn.
Lão Tam Phùng gia nổi giận đùng đùng rời đi, để mặc Lục Ly tự mình tới Hỗn Độn Thành. Sau đó Lục Ly tiếp tục điều khiển hạt châu bay về hướng Thiên Tàn Sơn Mạch.
Hắn muốn giữ lại bốn người này là có nguyên nhân, hắn muốn mang theo toàn bộ mười ba tên Địa Tiên về Đấu Thiên Giới.
Dưới Kim Ngục, Địa Tiên không vào được, nhưng hắn có Thần khí. Hắn muốn thử xem liệu có thể chứa mười ba người này trong Thiên Tà Châu, sau đó mang xuống Hỏa Ngục. Nếu có thể mang theo, đến lúc đó trở lại Hoang giới liền có thể thả mười ba người kia ra.