Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mười ba tên Địa Tiên, đây là một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố, khoan nói quét ngang trọn cả Trung Châu, ít nhất tự vệ sẽ không thành vấn đề.
Còn ba năm nữa là bốn đại thế lực sẽ xâm nhập Bắc Mạc, Lục Ly không thể không làm trước chuẩn bị, hắn không hi vọng thân nhân người yêu bằng hữu thủ hạ của mình phải hứng chịu tổn thất nào cả.
Hưu!
Phụ cận Thiên Tàn Sơn Mạch, một đạo lưu tinh vạch phá bầu trời lao đến, sau đó tan biến ở trong mê vụ ngoài sơn mạch, thần niệm Lục Ly quét qua, rất nhanh liền phát hiện vị trí Thiên Tàn Cốc.
Doãn Thanh Ti ngồi trong phong đình giữa biển hoa, chính đang đàn tấu cổ tranh, tựa hồ đã biết Thiên Tàn lão nhân truyền lời, đoán được Lục Ly rất nhanh sẽ trở về.
Hưu!
Hạt châu bay thấp xuống, thân hình Lục Ly dần hiện ra, Doãn Thanh Ti ngẩng đầu khẽ mỉm cười nói:
- Trở về rồi?
Lục Ly khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía gian nhà gỗ nói:
- Có thể gặp lão tổ một lát để bái tạ được không?
Doãn Thanh Ti lắc đầu nói:
- Lão tổ không gặp ngươi đâu, ngươi cũng không cần cảm tạ hắn. Hắn ra mặt là vì muốn tốt cho Trung Hoàng Giới, không hi vọng những phúc địa kia bị hủy. Hơn nữa hạt châu kia của ngươi, người ngoài quả thực rất khó luyện hóa, hắn cũng chỉ là thuận tiện nhắc nhở thôi.
- Vẫn phải đa tạ lão tổ một tiếng!
Lục Ly hướng về phía nhà gỗ chắp tay bái tạ, sau đó mới nhìn sang Doãn Thanh Ti nói:
- Thanh Ti, ta phải quay về, lần này đi không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Trên mặt Doãn Thanh Ti chớp qua một tia thất lạc, nàng mím môi nói:
- Ngươi không trở lại nữa ư? Sau này có rảnh thì tới Trung Hoàng Giới, chỗ này của ngươi tùy thời hoan nghênh ngươi.
- Ta tận lực vậy.
Lục Ly khẽ cười đắng chát, từ Kim Ngục xuống Hỏa Ngục dự tính không có gì khó khăn, nhưng muốn đi lên từng tầng từng tầng một, độ khó hẳn sẽ rất lớn, Lục Ly không dám chắc mình có thể đi được.
Chẳng qua nghĩ đến Lãnh Vô Hinh chính đang ở trong hạt châu, có thể để Lãnh Vô Hinh mang mình đi lên, liền bèn bổ sung:
- Có thời gian nhất định tới thăm ngươi.
Doãn Thanh Ti nâng chén đưa tới, Lục Ly vươn tay tiếp lấy, hai chén cụng nhau, cả hai đều dốc một hơi cạn sạch. Doãn Thanh Ti dặn dò nói:
- Ta đã sai người Thanh Y Các tới Hỗn Độn Thành, bọn hắn sẽ truyền tống tới Hỗn Độn Luyện Ngục trước, nếu bên kia an toàn mới để ngươi truyền tống đi vào. Lúc này trong Hỗn Độn Thành đang không có Hóa Thần, Phùng gia Tề gia chắc cũng sẽ không làm loạn.
Lục Ly không tiếp tục nhắc tới hai chữ “ cảm ơn” mà tự rót cho mình một chén, uống cạn, sau đó chắp tay nói:
- Xin bái biệt ở đây, Thanh Ti, bảo trọng!
Doãn Thanh Ti cúi người đáp lễ, gật đầu nói:
- Bảo trọng!
- Ta đi!
Lục Ly lần nữa hướng về phía nhà gỗ nơi Thiên Tàn lão nhân trú ngụ khom người thi lễ, sau đó tung người bay lên, trước khi đi còn quay đầu nhìn Doãn Thanh Ti một cái thật sâu, cuối cùng mới tiến vào trong Thiên Tà Châu, hóa thành một đạo lưu tinh bay đi mất.
Trên mặt Doãn Thanh Ti thoáng hiện vẻ đượm buồn, nhắm mắt lại đứng trong biển hoa, đẹp đến nao lòng.
Két!!!
Cửa gian nhà gỗ bị đẩy ra, Thiên Tàn lão nhân chống quải trượng bước đến, thân hình chợt lóe, chớp mắt liền đã xuất hiện ở bên người Doãn Thanh Ti. Hắn hiền từ xoa đầu nàng nói:
- Bé con, đừng thương tâm, nếu có duyên các ngươi tự sẽ gặp lại. Nếu không có duyên phận, vậy cũng đừng cưỡng cầu.
Khóe mắt Doãn Thanh Ti chảy ra hai hàng lệ, nàng bất giác có chút thương cảm, có chút nghẹn ngào, cúi đầu nói:
- Lão tổ, ta đột nhiên có cảm giác, có lẽ ta và Lục Ly sẽ chia tách nhau rất lâu rất lâu, không chừng lần chia tay này cũng là vĩnh biệt.
Thiên Tàn lão nhân nhếch môi thở dài:
- Cảm giác của ngươi là đúng, bởi vì chúng ta lập tức phải đi. Đã ở nơi này hơn ba nghìn năm, đến lúc nên rời đi rồi.
- Rời đi?
Cả người Doãn Thanh Ti khẽ run lên, hỏi:
- Lão tổ, chúng ta đi đâu?
- Về lại gia tộc của ngươi!
Thiên Tàn lão nhân giải thích nói:
- Lúc ta mang ngươi tới đây, gia tộc ngươi chính đang gặp chiến loạn, ta cũng cần ở lại chỗ này cảm ngộ một vài thứ. Giờ chiến sự của gia tộc ngươi chắc cũng đã lắng lại, ngươi nên quay về xem xem.
- Gia tộc?
Trên mặt Doãn Thanh Ti hiện ra một tia hoảng loạn bối rối, từ lúc hiểu chuyện đến nay nàng một mực sống ở Thiên Tàn Cốc, chưa từng gặp qua ai là người nhà, cũng chưa từng nghe nói chuyện gì về gia tộc. Đột nhiên phải trở về gia tộc xa lạ kia khiến Doãn Thanh Ti bất giác có chút kinh hoảng.
- Bé con, đừng sợ!
Thiên Tàn lão nhân vỗ vai Doãn Thanh Ti nói:
- Lão tổ sẽ luôn đứng ở sau lưng ngươi, vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, lão tổ đều sẽ giúp ngươi.
- Vâng!
Doãn Thanh Ti khẽ cười ngọt ngào, xoa xoa nước mắt, trong lòng không khỏi an tâm phần nào, nàng thoáng ngừng một lát rồi hỏi tiếp:
- Thế chúng ta còn trở lại nơi này không lão tổ!
- Có thể trở về, cũng có thể không trở về!
Thiên Tàn lão nhân hơi ngừng thoáng chốc, lúc sau mới đáp:
- Bé con, cố gắng tu luyện đi, đợi thực lực ngươi đạt tới trình độ nhất định, ngươi liền có thể tự do nắm lấy cuộc đời mình, lúc ấy ngươi muốn đi đâu cũng được.
Thân hình Doãn Thanh Ti khẽ run rẩy, đảo mắt nhìn quanh Thiên Tàn Cốc một lượt, lại quay đầu dặn dò mấy tên hạ nhân một phen, sau đó mới thở dài nói:
- Vậy đi thôi, lão tổ, chúng ta cũng về nhà.
Tê tê!
Thiên Tàn lão nhân duỗi ra một cánh tay, vươn ra nắm vào trong hư không, sau đó dẫn theo Doãn Thanh Ti biến mất giữa không trung, cứ như thể bốc hơi khỏi thế gian.
Lục Ly lần nữa về lại Hỗn Độn Thành, hắn bay quanh trong thành mấy lượt, xác định nơi đây chỉ có một tên Địa Tiên, đợi sau khi một tên nam tử Thanh Y Các đánh ra tín hiệu an toàn, hắn liền truyền tống chín tên Địa Tiên ra ngoài, khống chế truyền tống trận gần đó.
Thế còn chưa yên tâm, hắn lại để một tên Địa Tiên đi trước truyền tống đến Hỗn Độn Luyện Ngục. Lát sau, thấy ngọc phù trong tay vỡ vụn, đây là dấu hiệu tên Địa Tiên vừa truyền tống đi qua báo về, đầu bên kia hết thảy bình thường.
- Đi!