Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly không chút chần chờ, thân hình lóe lên, cùng với đám Địa Tiên tiến vào truyền tống trận, một tên Địa Tiên bóc mở truyền tống, cả đám cứ thế tan biến khỏi Hỗn Độn Thành.
Ông!
Một đạo bạch quang chớp hiện, thân hình Lục Ly hiện ra trong Kim Ngục ở Hỗn Độn Luyện Ngục, vẫn là sơn động kia, nơi đây cũng là lối vào Trung Hoàng Giới.
Hồn Nô của Lục Ly chính đang đứng ở bên cạnh truyền tống trận, trước kia nơi này có ba tên Địa Tiên Trung Hoàng Giới trấn thủ, chẳng qua lúc này lại chỉ còn mấy tên Nhân Hoàng canh giữ.
Lục Ly lập tức lấy ra Thiên Tà Châu, sau đó thu lại toàn bộ đám Địa Tiên, hóa thành một đạo lưu quang bay ra sơn động.
- Tốt rồi!
Bay ra chừng mấy trăm dặm, Lục Ly triệt để yên tâm. Hắn hồi tưởng lại phương hướng lối vào từ Kim Ngục xuống Thủy Ngục, sau đó điều khiển Thiên Tà Châu cấp tốc bay đi.
Tốc độ Thiên Tà Châu được đẩy lên cực hạn, Lục Ly biết nơi này có rất nhiều lão quái tiềm phục, thậm chí một bộ phận lão quái là Hóa Thần Cảnh, song hắn vẫn không quá để ý.
Bởi vì nếu hắn bay chậm, như vậy rất dễ bị thám báo của các giới diện Ma Hoàng Giới Thần Hoàng Giới Địa Hoàng Giới phát hiện, đến lúc đó đám kẻ điên Ma Hoàng Giới kia lần nữa đuổi theo, hắn sẽ rắc rối to.
Bởi thế hắn tất phải lấy tốc độ nhanh nhất bay đến lối vào Thủy vực, sau khi tiến vào Thủy Vực mới tính là triệt để an toàn.
Kỳ thực lối vào Trung Hoàng Giới nằm cách lối vào Thủy Vực cũng không xa.
Năm đó lấy tốc độ Lãnh Vô Hinh chỉ mất vẻn vẹn mười ngày liền có thể xoải qua, Lãnh Vô Hinh ngồi Hà Hoa, tốc độ chỉ cỡ Địa Tiên Cảnh, mà lúc này tốc độ Thiên Tà Châu lại đã sánh ngang Hóa Thần.
Nếu không có gì ngoài ý, cùng lắm chỉ mất ba bốn ngày là hắn có thể đến lối vào Thủy Ngục. Dù cho thám báo Ma Hoàng Giới có phát hiện ra được, ba bốn ngày khẳng định khó mà đuổi kịp.
Không ngoài dự liệu của Lục Ly, hắn một đường bay nhanh kinh động đến một ít lão quái, chỉ mới ngày đầu đã gặp phải bốn tên Địa Tiên, một tên Hóa Thần.
Lục Ly vốn định thu lại bốn tên Địa Tiên kia, nhưng cân nhắc đến nếu xuống Thủy Ngục mà không cách nào dẫn theo Địa Tiên, như vậy giờ có thu phục nhiều Địa Tiên đến mấy cũng thành vô dụng. Nếu có thể dẫn đi, bằng vào mười ba tên Địa Tiên Hồn Nô thì cũng đã đủ rồi.
Còn về tên lão quái Hóa Thần, tốc độ đối phương căn bản không cách nào đuổi kịp.
Mmắt thấy khoảng cách đến lối vào Thủy Ngục càng lúc càng gần, tâm tình Lục Ly không khỏi kích động.
Lưu lạc bên ngoài suốt mấy năm, nhiều lần trở về từ cõi chết, biến nguy thành an, rốt cục hắn cũng sắp được về nhà.
Trước khi đến được lối vào Thủy Ngục, Lục Ly lại gặp phải hai tên Hóa Thần lão quái, hơn nữa hai tên lão quái lần này đều có tốc độ không kém, có thể bắt kịp với Thiên Tà Châu.
Hai tên lão quái một người khoác áo bào màu đỏ lửa, một người mặc áo bào màu xanh lục, nhìn rất là diêm dúa.
Thấy tốc độ Thiên Tà Châu nhanh đến biến thái, hai tên lão quái không khỏi đỏ mắt, bay vút đuổi theo, dồn dập phóng thích các loại thần thông cường đại, ý đồ ngăn lại Thiên Tà Châu.
Sau mấy lượt công kích, Thiên Tà Châu chẳng những không bị chặn lại, thậm chí còn chẳng suy chuyển mảy may, quang mang trên đó cũng không thấy yếu bớt nửa phần. Cảnh này khiến hai tên lão quái không khỏi kinh hãi, sau đó lại càng thêm hưng phấn, quyết tâm đuổi sát không bỏ.
Lục Ly rất là đau đầu, sắp tới lối vào Thủy Ngục đến nơi mà vẫn không cắt đuôi được hai tên lão quái, như thế hắn làm sao tiến vào Thủy Ngục? Vừa đi ra liền sẽ bị oanh sát mất.
Thế là hắn đành phải đổi hướng đi đường vòng, trước phải cắt đuôi hai tên lão quái kia rồi lại tính. Hắn vừa quay đầu về hướng nam, vừa quét mắt nhìn mười mấy tên Địa Tiên, hỏi:
- Trong Hỗn Độn Kim Ngục có hai tên lão quái, một áo bào đỏ một áo bào xanh lục, tóc búi kiểu đạo sĩ, các ngươi có biết chúng không?
- Phong Điên Nhị Đạo!
Địa Tiên Quân gia kinh hô:
- Hai người này từng là cường giả một gia tộc tại Ma Hoàng Giới, là anh em ruột. Cả hai đều tâm ngoan thủ lạt, hoang dâm vô độ, thường xuyên ngược sát thiếu nữ, hành sự không chút cố kỵ. Ngay cả tiểu thư bốn đại gia tộc Ma Hoàng Giới đều dám cưỡng gian, đến sau bị hai đại gia tộc Ma Hoàng Giới liên thủ trấn áp, sau khi gia tộc bị đánh tan, hai người trốn vào Hỗn Độn Kim Ngục, là hai tên lão quái khét tiếng ác độc trong Kim Ngục.
- À à!
Trong mắt Lục Ly lóe lên một tia sát ý, đáng tiếc thực lực hắn không được, nếu như thực lực đủ cường đại, loại cặn bã như thế hắn chắc chắn sẽ thống hạ sát thủ, không cho bọn chúng tiếp tục gieo họa nhân gian.
Bay về phía trước chừng hơn hai canh giờ, một tòa kim sơn trước mặt đột nhiên nổ tung, có bóng người bắn ra, từ đằng xa đã phẫn nộ hét lớn:
- Phong Điên Nhị Đạo, các ngươi dám xâm nhập địa bàn bản tọa, có phải chán chết rồi không?
Nghe được lời này, Lục Ly không khỏi đại hỉ, vội vàng khống chế Thiên Tà Châu thả chậm tốc độ, lẳng lặng bay thấp xuống. Nơi xa, một lão đầu râu bạc bay vụt đến, thần niệm quét qua Thiên Tà châu, ánh mắt lộ ra dị sắc, lại vẫn không quá để ý mà tiếp tục bay thẳng đến chỗ Phong Điên Nhị Đạo.
Lão giả áo bào đỏ trong Phong Điên Nhị Đạo quát khẽ:
- Mặc Hoàng Lân, hôm nay không có thời gian chơi đùa với ngươi, chúng ta chỉ là đuổi theo hạt châu kia thôi. Nếu ngươi muốn chơi đùa, quay đầu hai huynh đệ chúng ta tự nhiên phụng bồi.
Trong mắt Mặc Hoàng Lân lần nữa hiện ra dị sắc, sau đó thân hình chợt lóe, bàn tay đột nhiên chộp tới hạt châu, ý đồ trực tiếp bắt lấy.
Chỉ là bàn tay hắn dùng sức bắt lấy hạt châu, định lôi về, hạt châu lại vẫn không chút suy chuyển, tiếp tục bay về phía trước, cả người hắn đều bị kéo lê theo.
- Hả?!
Mặc Hoàng Lân kinh hãi, bàn tay vô thức buông ra, hạt châu sáng lên quang mang, tốc đạt tới cực hạn, Mặc Hoàng Lân không cố được Phong Điên Nhị Đạo đang điên cuồng lướt đến. Vừa rồi sự chú ý của hắn bị Phong Điên Nhị Đạo hấp dẫn, lúc này mới phát hiện ra sự tà dị của Thiên Tà Châu, tự nhiên không còn nhằm đến hai người mà quay sang muốn đoạt lấy hạt châu.