Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1117 - Chương 1105: Núi Đao Biển Kiếm (30/40)

Bất Diệt Long Đế Chương 1105: Núi đao biển kiếm (30/40)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Trước mắt còn chưa thăm dò thấy dấu hiệu Thú Hoàng tụ tập!

Cơ Mộng Điềm lắc đầu nói:

- Lần bố cục này cũng không phải nhắm đến Lục Ly, Lục Ly hẳn không chạy tới đây nhanh vậy được, chúng ta làm vậy là muốn lừa giết Lục Linh Bạch Thu Tuyết và cường giả bí ẩn kia.

- Cường giả bí ẩn?!

Dương Vũ nhướng mày, nghi hoặc hỏi:

- Vẫn chưa tra ra được thân phận cường giả bí ẩn kia? Là lão quái ẩn thế nào mới được? Sao Lục Ly Lục Linh có thể mời đến cường giả cấp bậc này?

- Không biết...

Cơ Mộng Điềm lắc đầu nói:

- Hắn chỉ mới ra tay một lần, đến sau liền không thấy xuất hiện thêm lần nào, chẳng qua giờ điều đó đã không quan trọng. Bất luận hắn là lão quái phương nào, chỉ cần mấy ngày sau dám đến Luân Hồi Cung, hắn tất chết không nghi ngờ.

Dương Hiên trầm ngâm một lát, sau đó hỏi ra vấn đề then chốt nhất:

- Nghe đồn Lục Linh tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình, vài ngày sau nàng sẽ đến không? Ta cảm thấy lấy tính cách nàng chưa hẳn sẽ đâm đầu vào đây chịu chết đâu?

- Ha ha!

Cơ Mộng Điềm lại lắc đầu nói:

- Dương công tử, điểm này xem ra ngươi nhìn lầm. Lục Linh nhìn như lãnh huyết vô tình, thật ra lại cũng giống Lục Ly, cực kỳ giảng nghĩa khí, thích bao che người mình, đặc biệt coi trọng thân nhân bằng hữu. Huống hồ Bạch Hạ Sương và Bạch Yên là muội muội và tiểu cô của Bạch Thu Tuyết, Bạch Thu Tuyết tuyệt đối sẽ đến, Lục Linh cũng chỉ có thể cùng theo, hết thảy cứ đợi năm ngày sau là biết cả thôi.

- Được rồi!

Lục Nghê bất chợt đứng dậy quát khẽ nói:

- Ta muốn đôi chị em sinh đôi Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương kia, tuyệt sắc như thế, lại còn là nữ nhân của Lục Ly, chơi đùa hẳn là sướng khoái lắm, ha ha ha!

Thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh, ngàn vạn con dân trong Luân Hồi Thành đều được di dời đi, giờ trong thành chỉ còn lại không đến năm trăm vạn võ giả. Đám võ giả này đều là Bất Diệt Cảnh trở lên, tìm không thấy dù chỉ một tên võ giả Mệnh Luân Cảnh nào.

Trong thành giới nghiêm, bất kỳ ai đều không được ra vào, vô số Quân Hầu Cảnh dẫn đội tuần tra bốn phía, dù có là một con ruồi cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện len lén lẻn vào.

Ở trung tâm thành trì có một quảng trường rất lớn, phương viên phải đến mười dặm, lúc này ở giữa quảng trường chính đang tụ tập vô số võ giả, liếc nhìn chí ít lên tới trăm vạn, hơn nữa trong trăm vạn võ giả này có tận hai mươi vạn là Quân Hầu Cảnh, Nhân Hoàng cũng không ít.

Trăm vạn võ giả hình thành từng vòng tròn vây tụ lại với nhau, một tầng tiếp một tầng. Trung tâm vòng tròn là một đài cao được lâm thời dựng lên, trên đài cao có mười mấy cây cột trụ thẳng đứng, mỗi cột trụ lại trói một người bằng xích sắt màu xanh.

Lục Phi Tuyết, Bạch Hạ Sương, Dạ Tra, Yên phu nhân, Bạch Lãnh...

Tổng cộng mười người, dù mười người này không bị ngược đãi tra tấn, nhưng hẳn đã bị phục dụng loại dược vật đặc thù nào đó. Khiến cho sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, rất là suy nhược, đừng nói vận chuyển Huyền lực, đến cả sức để động đậy đầu ngón tay đều không có.

Mười người bị treo cao trên cột trụ, tròng mắt hơi nheo lại, có thể thấy được rõ ràng toàn bộ quảng trường, cũng có thể nhìn thấy võ giả chi chít bên dưới, cũng như vô số võ giả đang ẩn núp quanh bốn phía.

Núi đao biển kiếm!

Luân Hồi Cung bày ra cạm bẫy siêu cấp, vào dễ ra khó, à không... phải là có vào mà không có ra.

Mặc dù mấy người Lục Phi Tuyết Dạ Tra không thể động đậy, cũng không thể dùng thần niệm thăm dò, nhưng bọn họ vẫn đại khái cảm ứng được quanh bốn phía quảng trường tiềm phục bao nhiêu cường giả, gần như toàn bộ Địa Tiên của bốn đại gia tộc đều tới đông đủ.

- Linh nhi, Thu Tuyết, các ngươi tuyệt đối đừng xuất hiện.

Miệng môi Lục Phi Tuyết khẽ mấp máy, âm thầm cầu nguyện, nếu nàng có thể tự sát, sợ rằng sớm đã tự sát từ lâu. Ngay từ khoảnh khắc bị bắt đi nàng liền biết sẽ có hôm nay, bởi vì mình mà đi liên luỵ người khác, Lục Phi Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách.

Trên lầu hai một tòa thành bảo nằm ở mặt bắc quảng trường, một đám cường giả tụ tập ở đây. Bọn Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Điệp Phi Vũ cũng có mặt, chẳng qua đều đứng phía mặt sau.

Cung chủ Luân Hồi Cung, các chủ Bách Hoa Các, giáo chủ U Minh Giáo, ngoài ra cả Lục Chính Đàn cũng tới. Tộc trưởng bốn đại Vương tộc tự thân xuất động, mục đích không cần nói cũng biết, chính là rửa sạch sỉ nhục Lục Ly từng mang đến cho bọn hắn, một lần giải quyết dứt điểm Lục Ly và đám người liên quan.

Để cho tất cả mọi người trên Thần Châu đại địa biết, uy nghi Vương tộc là điều không được phép khiêu hấn, kẻ khiêu hấn, chết!

Bên người Lục Chính Đàn không thấy Ngũ thái công, Thái Thượng trưởng lão của Lục gia, mà là một người trung niên bộ dạng khá là tương tự Lục Chính Đàn, bên cạnh người trung niên là bọn Lục Phong Hỏa, Lục Liên Thiên.

Người này chính là Đại trưởng lão Lục gia lâu nay vẫn bế quan, Lục Thiên Đế, hơn một năm trước hắn rốt cục đột phá Địa Tiên. Lần này trong những người bị xử quyết có Lục Phi Tuyết, tính là cháu gái của Lục Chính Đàn.

Bởi thế Lục Chính Đàn không dám mời Ngũ thái công đi cùng mà chỉ dám dẫn theo ba người con trai và mấy tên trưởng lão Ngoại Đường trung thành với mình.

Cung chủ Luân Hồi Cung Cơ Ngạo Tiên tuổi tác nhìn có vẻ không lớn, bộ dạng chỉ như trung niên, dáng vẻ đường đường. Các chủ Bách Hoa Các là một bà lão tóc bạc, mặt mũi hiền lành, nhìn chẳng hề giống tộc trưởng thế lực Vương tộc gì cả. Giáo chủ U Minh Giáo Dương Bất Sính thì khoác một bộ áo choàng màu đen, chỉ lộ ra nửa gương mặt, đôi mắt thỉnh thoảng chớp động hồng quang, khiến đám hậu bối tại trường không dám nhìn thẳng.

Chúng nhân cứ thế trầm mặc ngồi trên lầu hai thành bảo, nơi này có mấy cửa sổ, có thể thấy được toàn cảnh tình hình trên quảng trường, cả đám lẳng lặng theo dõi, chờ đợi khoảnh khắc thu lưới.

Thời gian từ từ trôi qua, ai nấy đều có vẻ rất bình thản, bọn hắn tin chắc sẽ có người tới, ít nhất đám người Lục Linh nhất định sẽ tới.

Hưu!

Một canh giờ sau, có bóng người vọt đến, khuỵu gối quỳ xuống trước mặt Cơ Ngạo Tiên, bẩm báo nói:

- Cung chủ, phía Luân Diệt Thành xuất hiện hai con khôi lỗi thú, bên kia đang tử thương thảm trọng, thỉnh cầu trợ giúp.

Bình Luận (0)
Comment