Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hừ hừ!
Cơ Ngạo Tiên cười lạnh nói:
- Điệu hổ ly sơn, để Thập trưởng lão, Thập Lục trưởng lão dẫn người qua đó cầm cự trước, không cầu bọn hắn đánh giết khôi lỗi thú, chỉ cần trụ vững một ngày cho bản cung chủ là được.
Các thành trì xung quanh đều không có quá nhiều bình dân, còn về đám võ giả cấp thấp kia, dù tử thương nhiều chút lại đã có sao? Trung Châu thứ gì có thể thiếu chứ riêng người thì không thiếu, đối với Cơ Ngạo Tiên mà nói, võ giả cấp thấp chẳng khác gì heo chó cả.
- Hắc hắc!
Giáo chủ U Minh Giáo Dương Bất Sính phát ra tiếng cười quái dị, lại không lên tiếng nói chuyện. Bà lão Bách Hoa Các cũng lộ ra ý cười, thành trì xung quanh bị tấn công, điều này chứng tỏ đám người Lục Linh đã tới. Bất luận các nàng làm ra hành động gì, mục đích cuối cùng vẫn là vì cứu ra bọn Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương, bọn hắn chỉ cần trấn thủ nơi này, đám Lục Linh sớm muộn cũng sẽ tự chui đầu vào rọ.
Lục Chính Đàn lại khẽ thở dài, Lục Linh là cháu gái của hắn, vô luận sau cùng kết quả trận chiến này thế nào, thanh danh của hắn cũng thối không ngửi được.
Lại nói...
Một đám già đầu chưa chết đi đối phó mấy đứa nhãi ranh, còn phải dùng con tin áp chế, bản thân điều này đã là chuyện rất mất mặt.
- Báo!
Nửa canh giờ sau, tiếp tục có quân tình truyền tới, lại một tòa thành trì phụ cận bị tấn công, bên kia xuất hiện hai con khôi lỗi thú.
Cơ Ngạo Tiên vẫn không phản ứng, ngược lại còn không ngừng cười lạnh. Lục Linh thả ra càng nhiều khôi lỗi thú, bài tẩy trên tay nàng lại càng ít, hắn không tin trong tay Lục Linh có được vô cùng vô tận khôi lỗi thú.
Hắn chỉ phái ra vẻn vẹn hai tên Nhân Hoàng trưởng lão đi cầm cự, Địa Tiên thì vẫn chưa xuất động một ai. Hai tên trưởng lão dẫn theo một đám Quân Hầu Cảnh đi đối phó khôi lỗi thú thì đúng là có chút khó khăn, nhưng Cơ Ngạo Tiên không dám phái ra càng nhiều.
Nửa canh giờ sau, lại một đại thần phụ cận bị khôi lỗi thú tấn công, xung quanh Luân Hồi Thành có bốn tòa đại thành che chắn, hiện tại đã có ba thành bị công kích.
Tâm tình chúng nhân tại trường dần trở nên kích động, chờ đại thành sau cùng bị tấn công, Lục Linh nhất định sẽ đến Luân Hồi Thành.
Lại qua nửa canh giờ, bên ngoài đại thành cuối cùng phát hiện thấy hai con khôi lỗi thú. Hai con khôi lỗi thú cuồng bạo phóng tới, trực tiếp phá tan tường thành, sau đó bắt đầu xông ngang đụng thẳng trong thành, gặp người liền giết...
Bầu không khí ở Luân Hồi Thành bắt đầu trở nên ngột ngạt, bốn tòa vệ thành xung quanh đều bị tập kích, đây là dấu hiệu Lục Linh sắp tiến công Luân Hồi Thành, dự tính rất nhanh đại chiến sẽ bạo phát.
Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, bên ngoài Luân Hồi Cung lại mãi vẫn chưa thấy bóng người xuất hiện. Mấy trăm vạn quân sĩ trong thành đợi mòn cả mắt, ai nấy đều nôn nóng bất an.
Giờ Thân ba khắc!
Không gian phía nam Luân Hồi Cung xuất hiện ba động, tiếp đó một đám người hiện ra giữa không trung, một nữ tử tuyệt mỹ giơ cao cánh tay, Không Gian Giới Chỉ trên đó không ngừng lấp lánh, tiếp sau từng con từng con cự thú bằng sắt thép khổng lồ đi ra.
Một con, năm con, mười con...
Không Gian Giới Chỉ sáng lên tổng cộng mười bốn lần, mười bốn con khôi lỗi thú hiện ra, điên cuồng phóng tới Luân Hồi Thành. Tiếp đó không gian xung quanh đám người kia lần nữa ba động, rất nhanh lại tan biến đi mất.
Oanh!
Vì đại chiến hôm nay, Luân Hồi Cung đã chuẩn bị rất kỹ càng, các cửa thành đồng loạt mở ra, đại trận hộ thành tắt đi, mục đích chính là để cho đám người thuận tiện đi vào. Bởi thế mười bốn con khôi lỗi thú không chút trở ngại xông phá tường thành, thoáng chốc liền đã vọt vào bên trong.
- Ách?
Thần niệm đám người Cơ Ngạo Tiên một mực quét nhìn trong thành, lập tức phát hiện ra mười bốn con khôi lỗi thú. Ai nấy đều không khỏi kinh ngạc, chẳng ngờ Lục Linh lại có được nhiều khôi lỗi thú đến vậy. Như thế tính ra, từ đầu đến giờ nàng đã thả ra mấy chục con khôi lỗi thú.
Chúng nhân đảo mắt nhìn về phía Cơ Ngạo Tiên, kẻ sau lại khoát tay nói:
- Chúng ta khoan động, Lục Linh làm thế chính là hi vọng chúng ta loạn lên. Mười bốn con khôi lỗi thú mà thôi, để ta phái người đi xuống ngăn trở, không sao cả.
- Người đâu!
Cơ Ngạo Tiên quát khẽ nói:
- Để Thái Thượng trưởng lão xuất động hai người, trấn áp khôi lỗi thú, không được cho khôi lỗi thú xông vào trong quảng trường.
Cơ Ngạo Tiên vừa hạ lệnh, hai tên Địa Tiên tiềm phục quanh quảng trường lập tức đằng không lao lên, dẫn theo bảy tám tên Nhân Hoàng phóng thẳng tới thành nam.
Phía thành nam sớm đã biến thành một mảnh hỗn loạn, rất nhiều thành bảo bị san thành bình địa, mười bốn con khôi lỗi thú cường hành đâm tới, gặp người liền giết. Hơn trăm vạn quân đội chốt giữ nơi này thoáng chốc đã tử thương trên vạn.
Hai tên Địa Tiên dẫn theo bảy tám tên Nhân Hoàng lao tới, thế cục dần được ổn định lại. Hai tên Địa Tiên tấn công một lượt, hai con khôi lỗi thú lập tức bị nện bay. Chúng Nhân Hoàng dồn dập lao lên, bước tiến của khôi lỗi thú bị chặn lại, muốn vọt tới quảng trường đã gần như là điều không thể.
Rầm rầm rầm.
Chiến cuộc mặt nam còn chưa triệt để ổn định, tường thành mặt bắc lại bất ngờ bị phá tan, từ hướng bắc cũng xuất hiện mười bốn con khôi lỗi thú. Mười bốn con cự thú sắt thép cuồng bạo vọt tới, quân đội mặt bắc bị xé tan thành từng mảnh, tử thương không biết bao nhiêu mà kể.
- Làm sao có thể?
Sắc mặt Cơ Ngạo Tiên hơi có chút mất tự nhiên, bọn hắn không lạ gì khôi lỗi thú, thứ đồ chơi này chế tạo vô cùng khó khăn.
Dù là ở thời kỳ Thượng Cổ, các đại tộc cũng phải tiêu tốn thời gian trăm năm, hao phí lượng lớn vật liệu nhân lực mới chế tạo ra được ngàn con khôi lỗi thú. Lục Linh làm sao có thể trong thời gian ngắn luyện chế ra nhiều khôi lỗi thú vậy được?
Dù Lục Linh có được linh tài vô cùng vô tận, khôi lỗi thú cũng phải cần thú hồn cường đại! Lục Linh đào đâu ra nhiều thú hồn cường đại đến thế? Chẳng lẽ là Lục Ly khống chế Thú Hoàng, bí mật luyện chế ra khôi lỗi thú?
Bọn hắn nghĩ oan cho Lục Ly, mấy năm này Lục Ly căn bản không ở Đấu Thiên Giới.