Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Còn thú hồn, trong Hỏa Ngục không thiếu Hỗn Độn Thú, lượng thú hồn gần như vô cùng vô tận, Hỗn Độn Thú linh trí thấp, nhưng cũng có linh hồn. Trong Hỏa Ngục lại có vô số linh tài, có thể giao dịch với Đại Phật Tự, Lục Linh căn bản không thiếu tài lực hay vật liệu để chế tạo khôi lỗi thú.
Oanh!
Giữa lúc chúng nhân còn chưa nghĩ thông, tường thành phía đông lại bị phá vỡ, phía này cũng xông tới mười bốn con khôi lỗi thú.
Trước trước sau sau Lục Linh đã thả ra tổng cộng trên trăm con khôi lỗi thú, điều này khiến chúng nhân tại trường gần như không dám tin vào mắt mình.
Song bất luận có tin hay không, sự thật cũng đã ở ngay trước mắt, bọn hắn tất phải lập tức làm ra phản ứng, bằng không trong thành vừa loạn, không chỉ sẽ chết rất nhiều võ giả, mà còn có thể bị người nhân lúc hỗn loạn cứu ra bọn Bạch Hạ Sương.
- Thiên Lam!
Cơ Ngạo Tiên đảo mắt nhìn sang Địa Tiên tên là Cơ Thiên Lam ở bên cạnh, Dương Bất Sính cũng phất phất tay với Địa Tiên sau lưng. Lục Chính Đàn thì quay đầu nhìn lại Đại trưởng lão Lục gia một cái, bà lão Bách Hoa Các cũng ra hiệu cho lão giả đen gầy bên người xuất động.
- Phong Hỏa, Liên Thiên, các ngươi cũng đi giúp một tay!
Lục Chính Đàn lần nữa hạ lệnh, Lục Toan Lục Nghê và đám Cơ Mộng Điềm nhìn nhau một cái, dồn dập lên tiếng xin chiến.
- Được, đi xuống cả đi, nơi này có bốn người chúng ta tọa trấn là được rồi!
Khôi lỗi thú nhiều lắm, mặt tây khẳng định cũng sẽ có khôi lỗi thú xuất động, tất phải phái ra đủ nhiều cường giả mới đối phó được, phía quảng trường bên này tuyệt đối không thể loạn. Trừ bốn người Cơ Ngạo Tiên ra, toàn bộ võ giả còn lại trong thành bảo dồn dập xuất động, đi xuống trấn áp khôi lỗi thú.
Oanh!
Tường thành mặt tây quả nhiên bị đụng nát, hơn nữa lần này số khôi lỗi thú xuất hiện không phải mười bốn con, mà là một hơi hơn bảy mươi con.
Hơn bảy mươi con khôi lỗi thú đồng loạt lao nhanh mà đến, khí thế còn hơn cả thiên quân vạn mã. Đợi lúc thần niệm đám người Cơ Ngạo Tiên dò xét tới, cả bốn người đều không khỏi trợn tròn mắt, rốt cục Lục Linh có được bao nhiêu thiên tài địa bảo, diệt đi bao nhiêu Huyền thú cường đại mới luyện chế ra nhiều khôi lỗi thú đến vậy?
Lục Chính Đàn nghĩ nghĩ, cắn răng nói:
- Cung chủ, ta đi trấn áp Hỗn Độn Thú ở mặt tây.
Lục Chính Đàn không muốn ở nơi này, tận mắt chứng kiến cảnh đám người Lục Phi Tuyết bị hành hình, hay người mình đối chiến với cháu gái ruột, tất cả đều khiến hắn rất khó chịu. Vừa khéo mặt tây cần cường giả đi trấn áp, thế là hắn chủ động xin xuất chiến.
Bà lão Bách Hoa Các cũng đứng lên nói:
- Lục tộc trưởng, ta đưa ngươi đi.
- Cũng được!
Lục Chính Đàn và bà lão đều là Địa Tiên hậu kỳ, có hai người đi ra, chí ít khôi lỗi thú bên kia sẽ bị cầm chân, Cơ Ngạo Tiên chắp tay nói:
- Làm phiền hai vị.
Hưu!
Lục Chính Đàn và các chủ Bách Hoa Các phi thân lên, từ cửa sổ bay ra giữa không trung, bắn thẳng về phía thành tây. Rất nhiều Nhân Hoàng ẩn núp bên ngoài cũng dồn dập xuất động, ùn ùn lao tới thành tây.
Trăm vạn đại quân trong quảng trường bị điều động phân nửa đi trợ giúp thành tây, Cơ Ngạo Tiên hạ tử lệnh, nhất định phải trụ vững trước xung kích từ khôi lỗi thú, phía quảng trường tuyệt đối không thể xuất hiện dù chỉ một tia hỗn loạn.
- Hả?
Đám người Lục Phi Tuyết và Bạch Hạ Sương Yên phu nhân Dạ Tra đều không giấu được vẻ kinh ngạc, các nàng vốn tưởng rằng tình thế này chắc chắn phải chết, không ngờ lại bỗng xuất hiện biến chuyển, nhiều cường giả như vậy bị điều động ra khắp bốn phương tám hướng, các nàng không cách nào dùng thần niệm thăm dò, tưởng là Lục Linh điều tập thiên quân vạn mã tới ứng cứu.
Rầm rầm rầm!
Xung quanh rền vang tiếng nổ, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng người kêu hét thảm thiết vọng lại. Mười người Bạch Hạ Sương Lục Phi Tuyết bị trói trên cột trụ cao cao, nhìn xuống có thể thấy được vô số thành bảo quanh bốn phương tám hướng đang ầm vang sụp đổ, khắp nơi toàn là bóng người, bụi đất cuộn tung rợp cả đất trời.
- Đi mau, đi mau, đừng tới...
Lục Phi Tuyết không ngừng thì thào, nàng không biết Lục Linh làm được bằng cách nào, nhưng nàng vẫn tin chắc bằng vào chút người trong tay Lục Linh, tuyệt đối không phải là đối thủ của bốn đại thế lực.
Đây chính là bốn Vương tộc, dưới tay không biết có bao nhiêu thế lực cường đại, chỉ tính riêng Luân Hồi Cung đã có bốn năm tên Địa Tiên, mấy đại thế lực dưới trướng cũng có ba tên Địa Tiên. Cộng thêm bốn năm Địa Tiên của U Minh Giáo Bách Hoa Các Lục gia, trong Luân Hồi Thành bây giờ thực sự có quá nhiều cường giả.
Ông!
Đúng lúc này, không gian trên quảng trường khẽ ba động, tiếp đó mười mấy người hiện ra giữa không trung, Lục Phi Tuyết nhìn thấy mười mấy người kia, trong mắt lập tức lộ ra một tia tuyệt vọng.
- Tỷ tỷ.
Bạch Hạ Sương khóc nói, nhìn lên nữ tử tuyệt mỹ áo trắng như tuyết trong đám người kia, nàng không ngừng lắc đầu. Dù nàng đơn thuần nghịch ngợm, nhưng cũng không ngốc, nàng biết mấy người Bạch Thu Tuyết Lục Linh tuyệt đối không phải đối thủ của bốn đại thế lực.
Yên phu nhân cắn môi đến rướm cả máu, nàng không nói gì, chỉ có đôi tròng mắt là lộ vẻ ảm đạm dị thường. Nàng biết lấy tính cách Bạch Thu Tuyết, đã tới đây rồi chắc chắn sẽ không đi, lúc này có nói gì cũng đều vô dụng.
- Thánh Chủ, lão nô có lỗi với ngươi a...
Nét mặt Dạ Tra tràn đầy thống khổ, nếu Lục Ly trở về, biết được mấy người Lục Linh vì cứu bọn hắn mà chết sạch, dù lần này hắn có sống sót trở về thì cũng không còn mặt mũi nào đi gặp Lục Ly.
Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Hồ Lang, Đồ Nghịch, Hắc Nghê, Liên Dịch...
Lục Linh dẫn theo toàn bộ Nhân Hoàng tới đây, đồng thời trên vai nàng còn đứng một con thú nhỏ. Tiểu Bạch vẫn cứ nhỏ nhắn như xưa, chỉ là trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, không ngừng kêu hét giận dữ.
Thời gian năm năm, Lục Linh cũng đã đột phá Nhân Hoàng, Hỏa Phượng Thiên Thai có được ưu thế đặc biệt, tốc độ tu luyện cực nhanh.
Vù vù!
Cơ Ngạo Tiên và Dương Bất Sính lao vút ra, đứng ngạo nghễ giữa không trung, lơ lửng ngay trên đầu đám người Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương.
Cơ Ngạo Tiên quét mắt nhìn về phía Lục Linh.