Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong mắt bọn Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên Dương Vũ lại lộ ra vẻ đố kỵ, khoan nói tới nhân vật như Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, không ngờ nữ tử như Khương Khinh Linh cũng vì Lục Ly mà điên cuồng đến vậy.
Trong lòng đám Lục Toan Dương Hiên không ngừng tự hỏi, bọn hắn so với Lục Ly thì kém ở chỗ nào? Tên nhãi ranh Lục Ly kia có gì hay mà đáng để nguyên một đám nữ tử tuyệt sắc liều mạng vì hắn?
- Ha ha ha!
Cơ Ngạo Tiên bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ đùa cợt, hắn quét mắt nhìn về phía Khương Vô Ngã và tên Địa Tiên sát bên cạnh, quát nói:
- Khương Vô Ngã, Khương Nghê Quân, Linh Lung Các các ngươi nhất định phải muốn đối địch với bốn đại thế lực chúng ta? Các ngươi đã cân nhắc kỹ chưa, nếu trận này chiến bại, từ đây Linh Lung Các sẽ bị xóa tên khỏi Trung Châu.
Thái Thượng trưởng lão Khương gia Khương Nghê Quân không lên tiếng, Khương Vô Ngã lại cười lên đắng chát, nói:
- Hiện tại Khinh Linh là Tộc Vương của Khương gia. Ta đã lui vị nhượng hiền, ý của nàng cũng là ý của Linh Lung Các.
- Được lắm!
Cơ Ngạo Tiên hét lớn:
- Tiêu minh chủ, Quỷ Xa tộc trưởng, các ngươi đi ra đi!
Vù vù!
Từ trong một tòa thành bảo, tám đạo nhân ảnh bay vụt lên, trong đó có bốn người nhân loại, người người mặc hoa bào, tuổi tác có lớn có nhỏ, lại cùng đều là Địa Tiên.
Bốn người khác rõ ràng không phải Nhân tộc mà là chủng tộc đặc thù, bộ dạng bốn người này cực kỳ xấu xí, răng lợi tương đối lớn, xương trán gồ lên, trên cổ treo một chuỗi đầu lâu, nhìn rất là khủng bố.
Tiêu Vạn Quân, Quỷ Xa!
Đám người Khương Vô Ngã Khương Nghê Quân khẽ biến sắc, Tiêu Vạn Quân là minh chủ Nhật Nguyệt Minh, Quỷ Xa là tộc trưởng Quỷ Xoa Tộc, không ngờ hai đại thế lực cũng nhúng tay vào chuyện lần này.
Bốn đại thế lực biến thành sáu đại thế lực, nhân số Địa Tiên lên đến hơn hai mươi người. Mặc dù lúc này một vài Địa Tiên còn đang kháng cự khôi lỗi thú, nhưng nếu bọn hắn rút tay không quản khôi lỗi thú nữa, tùy thời liền có thể quay sang tấn công đám người Lục Linh Khương Khinh Linh Khương Vô Ngã.
Bầu không khí trong thành bỗng chốc trở nên ngưng trọng dị thường, đại chiến đã ở ngay trước mắt, nếu đám người Khương Khinh Linh còn không lùi, rất có thể cả năm Địa Tiên Linh Lung Các sẽ vĩnh viễn nằm lại ở Luân Hồi Thành.
- Các ngươi đừng đánh nhau có được không?
Một tiếng nói khe khẽ vang lên, tiếp đó từ mặt bắc hai đạo nhân ảnh bay vụt đến, là hai người đầu trọc. Một là hòa thượng một là ni cô, hòa thượng rất già, trên mặt toàn là nếp nhăn.
Ni cô lại rất nhỏ, chỉ chừng trên dưới mười tuổi, lại rất dễ thương, nhìn qua hệt như búp bê, cộng thêm đôi tròng mắt to chớp chớp, khiến người bất giác sinh lòng thương yêu, không đành tâm tổn thương đến nàng.
Lão hòa thượng dẫn theo tiểu ni cô bay vụt đến, dừng ở bên người đám Lục Linh Khương Khinh Linh, tiểu ni cô chắp tay trước ngực, hành lễ nói:
- Ta là Bàn Nhược, gặp qua chư vị tỷ tỷ, Lục Ly đại ca ca ở đâu?
Chuyện về Bàn Nhược Lục Linh từng được nghe Lục Ly kể qua, lúc này nhìn thấy tiểu ni cô dễ thương như thế, Lục Linh lập tức không khỏi sinh lòng thương yêu, đưa tay kéo lấy Bàn Nhược nói:
- Bàn Nhược, ngươi không thích hợp tới chỗ này, mau quay về đi thôi. Đợi khi nào Lục Ly trở về, ta sẽ bảo hắn tới tìm ngươi chơi.
- Không!
Bàn Nhược lại lắc đầu cố chấp nói:
- Các ngươi là thân nhân của Lục Ly đại ca ca, các ngươi gặp nạn, Bàn Nhược sao có thể không quản?
Đại Phật Tự nhúng tay vào chuyện lần này, song lại chỉ đến một tên Địa Tiên và một tiểu ni cô, Cơ Ngạo Tiên không khỏi có chút đâu đầu. Hắn đảo mắt nhìn về phía lão hòa thượng hỏi:
- Vô Tướng đại sư, Đại Phật Tự các ngươi cũng định đối địch với chúng ta?
- A Di Đà Phật!
Lão hòa thượng hô lên một tiếng phật hiệu, lắc đầu nói:
- Lão phương trượng để lão nạp đi theo bảo hộ Bàn Nhược, lão nạp tới đây là hành vi cá nhân, không liên quan gì đến Đại Phật Tự.
- Được!
Cơ Ngạo Tiên hét lớn, cả giận nói:
- Đây là các ngươi tự tìm, hôm nay liền để toàn bộ các ngươi táng thân ở Luân Hồi Thành! Bằng vào chút ngươi các ngươi mà cũng muốn cứu người, nằm mơ!
- Cộng thêm ta nữa!
Một tiếng gầm thét như lôi đình vang lên, từ phương nam có bóng người màu hoàng kim tóe bắn mà tới. Trong tay hắn xách theo trường thương màu hoàng kim, như là một vị chiến thần vàng rực. Cả người phóng vút đến như tên nhọn, người còn chưa bay tới, một cỗ khí huyết cuồng bạo đã tràn ngập ra xung quanh.
- Thần Khải? Còn là... màu vàng? Đây là Thần Khải cấp chín tối cao! Là Địa Tiên?
Bọn Lục Chính Đàn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên liếc thấy cảnh này, ai nấy đều không giấu được vẻ kinh ngạc, áo giáp màu vàng bên ngoài cơ thể người tới không phải bán Thần khí, mà là huyết mạch thần kỹ của Lục gia, Thần Khải.
Cường giả Lục gia trừ Thái Thượng trưởng lão Ngũ thúc công ra thì đều có mặt ở đây, giờ lại xuất hiện một cường giả Lục gia xa lạ khác, còn tu luyện Thần Khải đến tận cấp chín, trong toàn bộ Lục gia chỉ có một người như thế.
Lục Nhân Hoàng biến mất suốt hai mươi ba năm, hôm nay rốt cục cũng đã xuất hiện!
Tốc độ nam tử khoác chiến giáp hoàng kim kia rất nhanh, từ đằng xa bay vụt đến, chỉ trong chớp mắt đã tới thành nam.
Phía thành nam có hai tên Địa Tiên, là người của Luân Hồi Cung, hai người kia nhìn thấy có Địa Tiên lao đến, còn không nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy được mỗi tròng mắt, rất là xa lạ. Hai người liếc nhau một cái, lập tức bay vút lên định ngăn lại đối phương.
Xuy xuy!
Nam tử khoác chiến giáp hoàng kim đột nhiên vung lên trường thương đâm tới trước mặt, thiên địa Huyền khí quanh bốn phương tám hướng đều bị hắn dẫn dắt, điên cuồng lướt đến. Một đạo khí lưu màu trắng ngưng tụ ra trên mũi thương, như sét đánh không kịp che tai tràn ngập ra, thoáng chốc liền đã bao phủ một tên Địa Tiên.
Cảnh tượng khiến toàn trường chấn kinh xảy ra, luồng khí lưu màu trắng kia sau khi bao phủ một tên Thái Thượng trưởng lão Cơ gia, nháy mắt liền đông kết vị Thái Thượng trưởng lão kia lại.
Xùy!
Sau khi đâm ra trường thương, nam tử mặc chiến giáp hoàng kim vẫn không dừng lại, trên thân tràn ra khí thế một đi không về, tựa hồ sớm đã định liệu được khí lưu màu trắng có thể đông kết kẻ địch trước mặt.