Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm!
Nháy mắt, trường thương đâm vào trong ngực tên Địa Tiên kia, lồng ngực Địa Tiên ầm ầm nổ tung, mưa máu tung tóe, trường thương cứ thế đánh thẳng vào sâu trong ngực Địa Tiên. Tiếp đó nam tử chiến giáp hoàng kim khẽ lắc trường thương trong tay, thân thể Địa Tiên kia nổ bung, biến thành một đống máu thịt bay múa đầy trời.
- Lui!
Tên Địa Tiên còn lại bị dọa sợ, vội hoảng hốt lui lại, toàn trường chết lặng. Một thương miểu sát Địa Tiên, chẳng lẽ người này đã đạt đến cảnh giới Thiên Kiêu?
Thân ảnh nam tử chiến giáp hoàng kim vẫn không dừng lại, hắn không đi truy sát tên Địa Tiên kia, mà như rồng như hổ bay vụt xuống, trên thân khí thế càng lúc càng thịnh, khiến chúng nhân tại trường bất giác cảm thấy vô cùng đè nèn.
Tựa hồ...
Nam tử này đã không phải người, mà là một vị Ma Thần, không thể ngăn cản, kẻ đụng tới tất chết.
Tê tê!
Nguyên một đám cường giả đồng loạt hít sâu từng tràng khí lạnh, nam tử thần bí mang đến cho bọn hắn cảm giác giống hệt như đang đối mặt điện chủ Thí Ma Điện Hình Mục. Khí huyết này thực sự quá khủng bố, chẳng khác gì một con hung thú viễn cổ, Địa Tiên bình thường làm sao có thể có khí thế cường đại như vậy được?
Tích đáp, tí tách!
Lục Linh si ngốc nhìn chăm chăm nam tử vừa bay vụt đến kia, nước mắt yên ắng trượt xuống, bay lả tả giữa trời. Nam tử khoác chiến giáp hoàng kim kia chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, nhưng Lục Linh lại liếc mắt liền có thể nhận ra.
Bộ dáng nam tử này sớm đã khắc sâu trong lòng nàng, đừng nói mặc khôi giáp, dù rằng có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được.
Nước mắt Lục Phi Tuyết cũng nhịn không được trút xuống như hồng thủy, nàng bị cho phục dụng dược vật, không cách nào vận chuyển Huyền lực, toàn thân suy nhược, đến cả ngón tay đều rất khó động đậy nổi. Nhưng lúc này nàng không biết đào đâu ra sức lực, mở miệng thét lên:
- Ca!!
Một tiếng “Ca” mang theo vô tận tưởng niệm, vô tận ủy khuất, vô tận vui sướng.
Một tiếng “Ca” khiến vô số người run lên, vô số nét mặt biến sắc, vô số ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lục Nhân Hoàng!
Từ thời khắc được sinh ra, cái tên này đã chói sáng như vầng thái dương, sau ngày hắn bắt đầu tập võ, người cùng thế hệ liền chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, không ai che đậy được hào quang từ hắn.
Thiên tài số một Trung Châu trong mười vạn năm qua, được vinh dự là thiên tài tuyệt thế có hi vọng đột phá thiên kiêu nhất. Biến mất ròng rã hai mươi ba năm, nay rốt cục đã quay về, một chiêu miểu sát Địa Tiên Cơ gia, khí huyết trên thân cường đại đến không cách nào tưởng tượng, hoàn toàn trấn áp cường giả tại trường.
Nhân trung chi Hoàng!
Trong đầu vô số người bất giác hiện lên bốn chữ này, bốn chữ này ký thác hi vọng to lớn mà Lục Chính Dương đặt lên người con trai của mình, Lục Nhân Hoàng cũng đã thành là giải thích hoàn mỹ cho bốn chữ này. Một thân chiến giáp hoàng kim, một thanh chiến thương cũng màu hoàng kim, hắn cứ thế đứng ngạo nghễ giữa trời, như đế vương chí cao vô thượng, không người nào có thể sánh vai!
Nghe được tiếng kêu của Lục Phi Tuyết, toàn thân nam tử trung niên khẽ run lên, hắn quét mắt nhìn xuống Lục Phi Tuyết, khôi giáp trên mặt tan biến, lộ ra một gương mặt khôi ngô tang thương.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ yêu chiều, khẽ gật đầu một cái, sau đó lại chuyển mắt nhìn về phía Lục Linh, hai người nhìn nhau, nước mắt Lục Linh rốt cục kềm nén hết nổi, tuôn trào mà ra.
- Phụ... phụ thân!
Mặc dù Lục Linh đã cực lực khống chế, nhưng thanh âm vẫn không tránh khỏi có chút run rẩy. Thần sắc trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng rất phức tạp, có tưởng niệm, có oán hận, có ủy khuất, có vui mừng, còn có cả vô tận yêu thương…
- Con ngoan!
Lục Nhân Hoàng lần đầu tiên cất tiếng, thanh âm của hắn rất trầm thấp, lại rền vang có lực, mang theo từ tính rất đặc biệt. Hắn thẫn thờ nhìn Lục Linh một lúc lâu, ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo, gật đầu nói:
- Con gái Lục Nhân Hoàng ta phải ưu tú thế chứ, Linh nhi, phụ thân tự hào về ngươi!
Nghe Lục Nhân Hoàng nói vậy, Lục Linh cười, nước mắt như mưa. Những năm qua nàng phải chịu không biết bao nhiêu ủy khuất, đau khổ, tủi nhục. Nhưng giờ nghe được lời này của Lục Nhân Hoàng, Lục Linh cảm giác hết thảy đều đáng giá.
Ánh mắt Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh khóa chặt Lục Nhân Hoàng, trong mắt đều không giấu được tình tự phức tạp. Lục Ly rất giống Lục Nhân Hoàng, chỉ là Lục Nhân Hoàng càng thêm bá khí, tựa như một thanh bảo kiếm xuất vỏ. Lục Ly thì càng giống một thanh kiếm giấu ở trong vỏ, so sánh ra thì tương đối nội liễm hơn một chút.
Lục Ly sinh tử thế nào vẫn còn chưa biết, trong lòng hai người rất là lo lắng, cả hai đều chưa chính thức được Lục Ly đón về nhà, lúc này thực sự không biết nên chào hỏi thế nào cho phải phép.
Lục Nhân Hoàng liếc mắt nhìn qua hai người Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh, khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Khương Vô Ngã, trên mặt lộ ra ý cười, lại không lên tiếng.
Cuối cùng hắn dừng ở trên thân Cơ Ngạo Tiên, sát khí trên người không ngừng cuộn trào, chậm rãi nâng lên trường thương, chỉ vào Cơ Ngạo Tiên phía đằng xa, quét nhìn bốn phía một lượt, nói:
- Cơ Ngạo Tiên, Dương Bất Sính, Quỷ Xa, Tiêu Vạn Quân, Điệp Hoa bà bà, Lục Chính Đàn các ngươi đều là đại nhân vật danh chấn thiên hạ mấy chục mấy trăm năm. Thế mà vì đánh giết con trai con gái ta, đến cả mặt mũi các ngươi đều không cần. Đến đi, đừng nhiều lời, một mình ta chiến sáu người các ngươi!
Hưu!
Lục Nhân Hoàng tung người lao vút lên giữa cao không, một người một thương đứng ngạo nghễ, phẫn nộ hét lớn:
- Dám bắt nạt con ta. Hôm nay Lục Nhân Hoàng ta một mình diệt đi sáu tộc các ngươi!
Xoạt!
Toàn trường sôi trào, mấy trăm vạn quân sĩ trong thành đều nhiệt huyết sôi trào, quên mất uy hiếp từ khôi lỗi thú quanh bốn phía, thẫn thờ nhìn lên không trung, nhìn lên thân ảnh không ai sánh nổi kia, nhịp thở đều theo đó ngừng lại.
Một mình chiến sáu đại tộc trưởng, một mình muốn diệt đi sáu tộc?
Bất luận có thành công hay không, khí phách này của Lục Nhân Hoàng đã là thứ không ai có thể bì kịp. Tính ra Lục Nhân Hoàng mới vẻn vẹn chỉ hơn bốn mươi tuổi, tộc trưởng sáu nhà kia đều là lão gia hỏa, đột phá Địa Tiên vô số năm, người nào cũng đều là đại nhân vật danh chấn Trung Châu.