Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đè ép được một người trong đó đã rất là đáng gờm, thế mà giờ đây Lục Nhân Hoàng lại muốn độc đấu sáu người?
- Ai!
Khương Vô Ngã nhìn lên thân ảnh bá khí giữa trời kia, chứng kiến khí thế ngút trời đó, trên mặt bất giác lộ ra một tia u ám.
Từ lúc sinh ra Lục Nhân Hoàng đã đè ép thế hệ bọn hắn, mấy năm hắn mất tích, Khương Vô Ngã đột phá Địa Tiên, tưởng rằng rốt cục cũng đã vượt qua đối phương, nhưng giờ đây mới phát hiện, hắn sai, sai vô cùng.
Đời này sợ rằng hắn có thúc ngựa cũng đuổi không kịp Lục Nhân Hoàng, đây là thiên chi kiêu tử, là sủng nhi của thượng thiên, chú định sẽ thẳng tới mây xanh, không người có thể tranh phong.
- Ha ha ha!
Cơ Ngạo Tiên giận quá hóa cười, sự cuồng vọng của Lục Nhân Hoàng triệt để chọc giận hắn, bị khí thế Lục Nhân Hoàng đè ép khiến hắn rất không thoải mái, nếu Lục Nhân Hoàng đã muốn tìm chết, hắn hà cớ gì lại không thành toàn?
Hắn và Tiêu Vạn Quân Quỷ Xa Dương Bất Sính liếc mắt nhìn nhau, bốn người đồng loạt tung người bay vụt lên. Ở phía thành tây, vẻ hiền từ trên mặt các chủ Bách Hoa Các Điệp Hoa bà bà bất chợt tan biến, thần sắc âm trầm bay vụt đi lên.
Lục Chính Đàn không xông lên, ngược lại trong mắt chớp qua một tia kinh hoảng. Đứa cháu này hắn tận mắt nhìn vào lớn lên, hắn biết nếu Lục Nhân Hoàng đã dám đi ra, như vậy nhất định là có nắm chắc tất thắng.
Chần chờ một lát, cuối cùng Lục Chính Đàn vẫn quyết định không đi lên, trong lòng hắn có một dự cảm rất cường liệt, rằng nếu hắn đi lên, Lục Nhân Hoàng rất có thể sẽ đâm chết hắn chỉ với một thương...
Rầm rầm rầm!
Trên không trung đang khai chiến, sáu thân ảnh hóa thành lưu quang bay ra bên ngoài thành tây, tránh miễn cho thương đến người mình.
- Giết!
Người Nhật Nguyệt Minh và Quỷ Xoa Tộc thấy minh chủ và tộc trưởng nhà mình đều khai chiến, đương nhiên sẽ không tiếp tục đứng ngoài xem trò vui. Đã chiến đến bước này rồi, căn bản không có đường lùi, hoặc là tru sát toàn bộ đám người Lục Nhân Hoàng, hoặc là sáu đại thế lực tan tác.
Chi chi!
Tiểu Bạch sớm đã nhịn không được, thân hình như lợi kiếm phóng vút tới một tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc. Thân ảnh nho nhỏ nhanh như thiểm điện, tốc độ khủng bố dị thường, thoáng chốc liền đã vọt tới trước mặt một tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc, hé miệng nhỏ định cắn xé cánh tay Địa Tiên kia.
- Hừ!
Nắm tay Địa Tiên đánh ra một đạo quyền ảnh, tung quyền kích bay Tiểu Bạch. Chẳng qua Tiểu Bạch chỉ lăn lộn trên đất một vòng, sau đó lại tiếp tục phóng tới một tên Địa Tiên khác
- Giết!
Ngoài thân Khương Khinh Linh hiện ra bán Thần khí chiến giáp màu đỏ lửa, trong tay xuất hiện trường kiếm cũng màu đỏ lửa, ấn ký màu đen trên cổ lấp lánh, từng con Phệ Hồn Ma Điệp bay múa đi ra.
- Động thủ!
Khương Vô Ngã hét lớn, cũng thả ra Phệ Hồn Ma Điệp, ba người còn lại theo sát sau lưng hắn và Khương Khinh Linh cũng ra tay, như năm mũi tên nhọn phóng tới người Nhật Nguyệt Minh.
- Giết!
Lục Linh khẽ kêu một tiếng, nàng và Bạch Thu Tuyết cùng lúc phóng tới chỗ Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc. Số Nhân Hoàng còn lại thì tản ra, lao đến đại quân phía dưới, mục tiêu tự nhiên chính là giải cứu đám người Bạch Hạ Sương Lục Phi Tuyết.
- Các ngươi đừng đánh nhau nữa có được không, sư phó nói đánh nhau không tốt.
-
Tiểu Bàn Nhược nhíu mày, mềm giọng kêu nói. Nàng thấy phía thành tây lại có hai tên Địa Tiên vọt tới, suy nghĩ một lát liền cũng cắn răng vọt lên:
- Hai người các ngươi đừng qua đây, nếu không Bàn Nhược chỉ còn cách ra tay.
Lão hòa thượng Đại Phật Tự một mực đi theo bên người Bàn Nhược, trong mắt hai tên Địa Tiên từ nơi xa bay tới chớp qua một tia đùa cợt, tiểu ni cô này chỉ là Quân Hầu Cảnh, lại nói lớn không ngượng muốn động thủ với bọn hắn?
Chẳng qua hai tên Địa Tiên cũng biết địa vị Bàn Nhược ở Đại Phật Tự không thấp, một tên Địa Tiên trong đó chỉ đánh ra một đạo chưởng ấn nhỏ yếu, định kích bay Bàn Nhược đi.
- A Di Đà Phật!
Lão hòa thượng sau lưng Bàn Nhược hô lên một tiếng phật hiệu, tầng tầng không gian trước mặt hắn cuộn lên gợn sóng, phun trào mà tới. Hai tên Địa Tiên nhướng mày, công kích linh hồn này mặc dù không mạnh, nhưng cũng không yếu, đành phải thu lại chưởng ấn đón đỡ.
Lão hòa thượng đánh ra một chưởng, hóa giải chưởng ấn của tên Địa Tiên, nhưng sóng khí lại vẫn đẩy lui Bàn Nhược mấy bước.
- Các ngươi là người xấu, Bàn Nhược phải đánh các ngươi!
Bàn Nhược tức giận nói, người nàng đột nhiên phát sáng lên, trên cổ xuất hiện ấn ký màu đen, tiếp sau từng con tằm màu đen bay vụt ra, tổng cộng hai mươi bảy con, như hai mươi bảy mũi tên bay vút mà đi.
Xuy xuy
Đám hắc tằm cấp tốc phun tơ, tơ này có màu ám vàng, trên đó tràn ra từng đạo thần quang, giao xoa đan dệt, như một tấm lưới khổng lồ chụp lấy hai tên Địa Tiên.
- A Di Đà Phật!
Lúc này, lão hòa thượng sau lưng Bàn Nhược lại hô một tiếng phật hiệu, hai tên Địa Tiên vốn định công kích lưới tơ, linh hồn lại bị lão hòa thượng tấn công, đành phải trước tập trung hóa giải công kích linh hồn. Trong lòng hai người không cảm giác được nguy hiểm trí mạng, thế nên không tin tưởng lưới tơ có thể trói buộc được mình.
- Không đúng.
Song rất nhanh hai người bỗng chợt cả kinh, đây không phải lưới tơ bình thường, bên trong sợi tơ này có một cỗ năng lượng thần bí. Sau khi sợi to cuốn lấy bọn hắn, năng lượng thần bí kia lập tức tràn vào cơ thể, áp chế Huyền lực trong người bọn hắn.
Huyền lực là cội nguồn sức mạnh của võ giả, không có Huyền lực thì không thể phóng thích ra được bất cứ áo nghĩa cường đại nào. Hai người lập tức phóng thích huyết mạch thần kỹ, một người thả ra huyết mạch thần kỹ thất phẩm là đao nhỏ màu vàng, một người thả ra huyết mạch thần kỹ lục phẩm là hư ảnh một con cự thú.
Hai người định dùng huyết mạch thần kỹ xoắn nát lưới tơ, như vậy hai người liền có thể giành được tự do. Chỉ là hai người quá xem thường tơ tằm của Bàn Nhược, trên sợi tơ lấp lánh quang mang màu ám vàng, bỗng chốc trở nên cứng cỏi dị thường, không gì phá nổi.
Bàn Nhược chắp tay trước ngực, thần sắc áy náy nói:
- Xin lỗi hai vị thí chủ, Bàn Nhược sẽ không thương hại đến các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng nhúc nhích là được.
- A!!!