Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lão Cửu Quân gia đoán không sai, Lục Ly cố ý dẫn ra Nhị điện chủ. Hắn còn không cách nào đánh giết Hóa Thần, tự nhiên phải nghĩ cách dẫn dụ đối phương rời đi, để Lục Nhân Hoàng và đám Địa Tiên thủ hạ rảnh tay đồ sát cường giả năm tộc.
Năng lượng trong Thiên Tà Châu còn rất nhiều, bằng vào một mình Nhị điện chủ, dù có để mặc cho hắn phách chém trăm năm đều không bổ ra được.
Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu tả xung hữu đột, không ngừng tránh né công kích từ Nhị điện chủ. Mỗi lần Nhị điện chủ bổ ra một đao, thiên địa Huyền khí quanh bốn phía đều bị dẫn dắt, lưỡi đao lại bổ chính xác lên hạt châu, không thể không nói Nhị điện chủ vẫn có chút thực lực.
Ầm!
Chiếc ngọc phù Nhị điện chủ đeo bên hông đột nhiên vỡ vụn, hắn thoáng ngừng lại, nét mặt có chút khó coi.
Dương trưởng lão phát ra cầu cứu, chứng tỏ thế cục bên này không mấy lạc quan, nếu hắn không quay về cứu viện, không chừng tất cả mọi người sẽ bị giết sạch.
Nhưng hắn đã bổ ra nhiều đao như vậy, hạt châu này nhìn qua có vẻ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, chẳng lẽ lại cứ thế vứt bỏ?
Chỉ cần nắm xuống Lục Ly, đối với Nhị điện chủ mà nói đám người còn lại hoàn toàn không tính là gì. Hắn ngập ngừng một phen, cuối cùng quyết định tiếp tục tấn công hạt châu, chỉ công kích thêm một nén hương nữa thôi, không lẽ đến cả một nén hương đám Dương trưởng lão đều không trụ được?
- Lục Ly, tình hình bên ngoài thế nào rồi?
Trong Thiên Tà Châu, Lục Linh có chút bận tâm hỏi, mấy người Lục Phi Tuyết chỉ bị trúng độc không quá nghiêm trọng, đã nuốt vào đan dược, chẳng mấy chốc liền sẽ khôi phục.
Lục Ly mỉm cười nhìn sang Lục Linh nói:
- Tỷ, ngươi đừng lo, hết thảy đều nằm gọn trong tay ta, muốn diệt năm tộc là điều quá đơn giản.
- Được rồi!
Lục Linh yên tâm, đối với Lục Ly nàng hoàn toàn tín nhiệm, thế là dứt khoát không quản chuyện bên ngoài nữa. Nàng đảo mắt nhìn vào Lãnh Vô Hinh ở trong góc, có chút hiếu kỳ hỏi:
- Vị tiểu thư này là...
Mấy người Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh sớm đã để ý tới Lãnh Vô Hinh, thấy một đại mỹ nhân yểu điệu ở trong này, tâm tình khá là khó chịu. Tưởng rằng Lục Ly cưa cẩm mỹ nhân bên ngoài, lúc này thấy Lục Linh dò hỏi, hai người đều quay đầu nhìn sang.
- Là Hồn Nô của ta, không cần để ý đến nàng.
Lục Ly khẽ cười nhạt, lại không có ý giải thích nhiều. Bởi vì bên ngoài Nhị điện chủ sau một nén hương bổ chém không ngừng, cuối cùng hơi có chút không kiên nhẫn, quyết định trước quay về kiểm tra tình hình.
Hưu!
Nhị điện chủ rời cách Luân Hồi Thành không xa, tốc độ Hóa Thần Cảnh lại cực nhanh, chỉ sau mấy chục giây liền đã bay về Luân Hồi Thành. Hắn liếc nhìn xa xa một cái, sắc mặt bỗng chốc âm trầm dị thường.
Bên phía Lục Nhân Hoàng không chết một ai, chỉ có bốn năm người bị thương, một người bị chém đứt cánh tay. Phía năm tộc lại đã chiến tử sáu tên Địa Tiên, bốn người trọng thương, chỉ còn mỗi Cơ Ngạo Tiên, Dương Bất Sính, Điệp Hoa bà bà, Dương trưởng lão, Lý trưởng lão, Quỷ Xa và một tên Địa Tiên khác là nguyên vẹn.
Nhị điện chủ phẫn nộ, đồng thời cũng hiểu ra được sách lược của Lục Ly, dẫn dụ mình đi ra để đám người Lục Nhân Hoàng tiến hành đồ sát. Trong mắt hắn cuộn trào sát khí, nếu Lục Ly đã phái người đồ sát người của hắn, vì sao hắn lại không giết người của Lục Ly? Chỉ cần giết sạch bọn Lục Nhân Hoàng, sau đó từ từ phá mở hạt châu kia cũng được.
- Chết đi!
Hắn vung tay lên, chiến đao vạch phá bầu trời, cả người lao vút xuống, trùng trùng chém tới một Hồn Nô dưới tay Lục Ly.
Hưu!
Thiên Tà châu một mực theo sát phía sau, lúc này tốc độ bỗng chợt gia tăng, thoáng chốc liền bay tới, ngăn ở trước mặt Hồn Nô Địa Tiên kia. Sau đó hạt châu lóe lên quang mang, thu tên Địa Tiên kia vào bên trong.
Ầm!
Chiến đao trùng trùng chém lên Thiên Tà Châu, lần này hạt châu không bị đánh bay, cứ thế lơ lửng lù lù bất động giữa không trung.
Ha ha ha!
Tiếng cười to của Lục Ly vọng ra từ bên trong:
- Nhị điện chủ, giờ ngươi mới nhận ra thì đã quá muộn, phụ thân, Ngũ thái công, Khương thúc thúc, các ngươi đừng kháng cự.
Thiên Tà châu bay tới lượn quanh người chúng nhân một vòng, thu hết tất cả vào bên trong. Lần này đến lượt Nhị điện chủ trợn tròn mắt, người đều bị thu vào, hắn chỉ còn nước tiếp tục bổ đánh hạt châu.
Hưu!
Lần này Thiên Tà Châu không trốn chạy mà bất thần biến lớn, sau đó trùng trùng nghiền ép đi xuống. Phía dưới còn có rất nhiều binh sĩ, bỗng chốc bị hạt châu nghiền ép chết nguyên một mảng lớn.
Hưu!
Hạt châu hoành xung đâm thẳng trong thành, phàm là bị hạt châu đụng phải, bất luận là Bất Diệt Cảnh Quân Hầu Cảnh hay Nhân Hoàng Cảnh, hết thảy đều chết tươi.
Trong thành vốn đã có rất nhiều nơi bị san bằng, giờ đây Thiên Tà Châu lại bay múa quanh bốn phía, bỗng chốc biến tòa cổ thành khổng lồ thành một đống phế tích, khắp nơi toàn là tàn thi, máu chảy thành sông.
- Tản ra, tách ra đào tẩu!
Tiếng rống giận của Cơ Ngạo Tiên không ngừng vang lên, nơi này có rất ít võ giả các đại tộc còn lại, về cơ bản toàn đều là cường giả Luân Hồi Cung. Trơ mắt nhìn từng mảnh từng mảnh người mình bị nghiền ép chết tươi, Cơ Ngạo Tiên lòng đau như cắt.
Luân Hồi Cung có năm tên Địa Tiên, các thế lực phụ dung có ba tên Địa Tiên, nhưng giờ đây trừ Cơ Ngạo Tiên và một tên Địa Tiên đang trọng thương ra, toàn bộ những người còn lại đều đã chiến tử. Cộng thêm vô số Nhân Hoàng phía dưới đang bị tàn sát, lần này dù có thắng, Luân Hồi Cung cũng sẽ tổn thất thảm trọng, vị trí thế lực số một Trung Châu chắc cũng tuột khỏi tay.
Nhị điện chủ đứng ngạo nghễ giữa trời, không dám ra tay, bởi vì phía dưới có quá nhiều quân sĩ. Nếu hắn ra tay, những quân sĩ kia tất sẽ bị dư ba chấn chết, bởi thế hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn Lục Ly đồ sát.
- Lục Ly, tên ma đầu nhà ngươi, đánh giết quân sĩ bình thường tính là bản sự gì? Ngươi tội ác tày trời, đáng phải phanh thây xẻ thịt!
Cơ Tiên Ngạo tận mắt chứng kiến cảnh mấy trăm vạn quân sĩ bị Lục Ly nghiền ép chết mất mấy chục vạn, nổi giận rống to, đây đều là cốt cán của Luân Hồi Cung, rất nhiều trong đó là con em Cơ gia.
- Ha ha!