Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Con mẹ nó!
Sắc mặt Lục Ly hơi đen lại, vừa rồi là Lục Linh, tiếp theo là Lục Phi Tuyết, hiện tại đến phiên hắn, có phải lát nữa sẽ có người làm mối cho Lục Nhân Hoàng hay không?
Lục Ly vừa mới nghĩ đến đó, một vị lão giả đứng dậy nói:
- Thiếu tộc trưởng, nghe nói thiếu phu nhân bất hạnh quy tiên, tại hạ có một đứa cháu gái, tướng mạo xinh đẹp, vẫn luôn ngưỡng mộ thiếu tộc trưởng...
Thực sự có người làm mối cho Lục Nhân Hoàng rồi!
Sắc mặt Lục Ly và Lục Linh lập tức trở nên khó coi, Lục Linh dứt khoát đứng dậy, không nói một lời nào đi ra từ hành lang phía sau. Lục Ly cũng không nể mặt nữa, đứng lên không thèm liếc mắt nhìn đám người kia một cái, đi theo Lục Linh rời đi. Lục Phi Tuyết vội vàng đứng dậy, chỉ còn lại Lục Nhân Hoàng đầy vẻ lúng túng...
Đám người Lục Ly đi tới hậu điện, Minh Vũ đang chờ đợi ở bên trong. Sau khi Lục Phi Tuyết tiến vào mặt hơi đỏ một chút, tức giận trừng mắt với Minh Vũ một cái, xoay người đi vào trong một cái biệt viện khác, bộ dạng e lệ kia không có vấn đề mới lạ.
- Thiếu chủ!
Nội tâm Minh Vũ có một ít thấp thỏm, theo sát Lục Ly, vừa muốn quỳ xuống. Lục Ly lại quét mắt nhìn hắn một cái nói:
- Minh Vũ, ngươi cầu ta cũng vô dụng, nếu tiểu cô không có ý kiến, cá nhân ta sẽ không nói gì, nhưng cửa ải của phụ thân không dễ qua. Huống chi rất nhanh gia gia sẽ khôi phục, cho nên tất cả vẫn phải dựa vào chính ngươi.
Sắc mặt Minh Vũ phát khổ, vừa rồi sắc mặt Lục Nhân Hoàng rất khó coi, bây giờ còn thêm một người Lục Chính Dương nữa.
Phải biết rằng Lục Chính Dương nổi danh cổ hủ, bảo gả Lục Phi Tuyết cho một tên gia tướng của Lục Ly, vậy thể diện của hắn để đi đâu?
- Bịch!
Minh Vũ lập tức quỳ xuống, khẩn cầu:
- Thiếu chủ, ngươi nhất định phải giúp ta, ngươi không giúp ta, ta sẽ quỳ chết ở trước mặt ngươi.
Lục Ly không nói gì, liếc mắt nhìn Lục Linh nhau, Lục Linh mặt không biểu cảm, nói rõ chuyện này không thể dính vào. Nàng rất quan tâm hiếu đạo, cũng không muốn làm khó Lục Nhân Hoàng. Nàng hiểu Lục Ly, biết chắc chắn Lục Ly sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện này, nàng nói hay không nói đều giống nhau.
Lục Ly trầm ngâm, Minh Vũ vẫn quỳ, chốc lát sau bên ngoài vang lên một tiếng bước chân, Lục Nhân Hoàng đi đến. Hắn thấy Minh Vũ quỳ xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Dưới đầu gối nam nhi là vàng, quỳ có tác dụng gì?
- Đứng lên đi!
Lục Ly mở miệng, Minh Vũ chỉ có thể ngượng ngùng đứng lên, Lục Ly suy nghĩ một chút nói:
- Phụ thân, nếu Minh Vũ và tiểu cô thật lòng yêu nhau, thì thành toàn cho bọn họ đi. Những năm này tiểu cô quá khổ rồi, Minh Vũ đi theo ta nhiều năm, thật ra con người nhưng cũng không tệ lắm.
Lục Nhân Hoàng liếc mắt nhìn Minh Vũ một cái, lạnh giọng nói:
- Không phải ta đồng ý hay không đồng ý, mà là chỗ gia gia ngươi không dễ nói chuyện. Nếu như gia gia ngươi đồng ý, ta sẽ không dính vào chuyện này.
- Đa tạ chủ nhân!
Minh Vũ nhất thời vui mừng lại muốn quỳ xuống, thế nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lục Nhân Hoàng... Đành phải ngượng ngùng khom người làm lễ.
Lục Nhân Hoàng phất tay:
- Đi xuống đi, tu luyện cho tốt, nếu ngươi có thể đột phá Địa Tiên, chẳng những phụ thân sẽ không ngăn trở, còn có thể tự mình sắp xếp tổ chức cho các ngươi. Cái thế giới này thực lực vì tôn, ngươi vẫn không rõ đạo lý này sao?
- Dạ!
Minh Vũ cung kính đi xuống, Lục Nhân Hoàng ngồi lên chủ vị, Lục Linh tự mình rót cho hắn một chén trà. Lục Nhân Hoàng mỉm cười nhìn Lục Linh, sau đó nhớ tới cái gì nói ra:
- Linh nhi, tuổi con cũng không còn nhỏ, Thần Châu đại địa lớn như thế, mà con không coi trọng vị công tử nào sao?
Vẻ mặt Lục Linh bình thản, lắc đầu nói:
- Thật sự là không có!
Lục Nhân Hoàng khẽ thở dài không nói gì thêm nữa, Lục Ly thì nhớ tới một chuyện, vẫn muốn mời Lục Nhân Hoàng giải thích nghi hoặc, hắn dò hỏi:
- Phụ thân, cái răng thú người để lại cho con có cấp bậc gì?
- Răng thú?
Lục Linh nổi lên một chút hứng thú, bởi vì răng thú mà Lục Ly mới thức tỉnh được huyết mạch ngân long, mới có hôm nay, không có răng thú đoán chừng lúc này Lục Ly đã sớm chết đi.
- Cái răng thú kia...
Lục Nhân Hoàng rơi vào hồi ức, cái răng thú này là thứ hắn để lại cho Lục Ly, tự nhiên có ấn tượng khắc sâu, hắn trầm ngâm chốc lát nói ra:
- Cái răng thú kia là ta lấy được từ trong Thí Ma Thành, năm đó ta ở trong tiểu chiến trường nhận được vô số chiến công, đổi được rất nhiều linh tài và bảo vật quý hiếm. Chiếc răng thú này là một món trong đó, còn hao tốn của ta không ít chiến công, bởi vì chiếc răng thú này là di vật của Đấu Thiên Đại Đế.
- Hả!
Mặt Lục Ly đầy vẻ kinh sợ, hắn nhớ tới lúc mình đến Thí Ma Thành, pho tượng Đấu Thiên Đại Đế sáng lên. Tiếp theo nhị điện chủ muốn giết hắn, có lẽ pho tượng Đấu Thiên Đại Đế sáng lên, Hình Mục nhận được thần chỉ của Đấu Thiên Đại Đế, mới ra mặt giúp hắn.
Chẳng qua là...
Lục Ly nhớ tới lúc tia sáng pho tượng Đấu Thiên Đại Đế bao phủ chính mình, huyết mạch ngân long cực kỳ kháng cự, không nguyện ý để Đấu Thiên Đại Đế ban cho mình thần lực, đây là chuyện gì xảy ra?
Lục Ly nhất thời nổi lên nghi ngờ, hắn mơ hồ có cảm giá, dường như chiếc răng thú này cất dấu một cái bí mật kinh thiên, chẳng qua là thực lực bây giờ của hắn, không đủ tư cách được biết mà thôi...
Hoặc là thực lực của hắn đạt tới Hóa Thần cảnh đỉnh phong, xông qua Lôi Ngục tiến vào Thần Giới, gặp mặt Đấu Thiên Đại Đế mới có thể cởi bỏ cái bí mật này?
Răng thú là di vật của Đấu Thiên Đại Đế, Lục Nhân Hoàng cũng không biết quá rõ ràng, Lục Ly dứt khoát không hỏi nữa, hỏi nhiều ngược lại sẽ khiến Lục Nhân Hoàng phiền não.
Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, rồi kể lại chuyện Hỏa Ngục, Hỗn Độn Luyện Ngục và cửu giới một lần với Lục Nhân Hoàng, hơn nữa đưa ra chuyện để Lục gia dời đi vào Hỏa Ngục.
Bây giờ chiến lực của Lục Nhân Hoàng đứng đầu Lục gia, nếu nói riêng về chiến lực thì... Lục Ly khẳng định thua kém. Nhưng hắn làm ra quyết định mà nói... nhất định Lục Chính Dương sẽ còn suy nghĩ.