Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nhìn bóng người trong đình, nội tâm có một chút đau lòng không hiểu. Tâm tư Bạch Hạ Sương đơn thuần, từ trước tới giờ đều là hỉ nộ hiện ra mặt, chưa từng thấy nàng một mình uống rượu giải sầu, còn không tiếng động rơi lệ nữa.
Hắn khẽ thở dài đi tới, ngồi ở phía trước Bạch Hạ Sương, người sau lập tức xoa xoa nước mắt, xoay mặt qua chỗ khác, lạnh nhạt nói:
- Không phải ngươi đi theo tộc vương Khương gia sao? Tới đây làm gì?
Lục Ly nhất thời không lần ra ý nghĩ của Bạch Hạ Sương, chỉ có thể tự rót cho mình một chén rượu uống xong nói:
- Sương nhi, những năm này ta đối với ngươi như thế nào, ngươi nên biết. Ta cũng không ép ngươi làm bất cứ chuyện gì, nếu như ngươi cảm thấy hôn sự này khiến ngươi không vui, hoặc là có ý khác, ngươi cứ việc nói ra, ta đều đồng ý với ngươi!
Lời nói của Lục Ly lại khiến thân thể mềm mại của Bạch Hạ Sương run lên lần nữa, rốt cuộc không kiềm chế được mắt nước rơi xuống, nàng khóc lớn nhìn Lục Ly nói:
- Đây là ngươi nói đấy nhé? Ta không đồng ý hôn sự này! Ta chết cũng không muốn gả cho ngươi.
- Được!
Lục Ly không hề nghĩ ngợi, mặt đầy thương tiếc nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Chỉ cần là yêu cầu của ngươi, ta đều đồng ý, ngươi nói không muốn thì không muốn.
- Thật sao?
Bạch Hạ Sương cắn răng hỏi.
Lục Ly gật đầu nói:
- Miễn cưỡng sẽ không có hạnh phúc, nếu như tâm ngươi có người thương, làm sao ta có thể hoành đao đoạt ái?
- Lục Ly!
Đột nhiên Bạch Hạ Sương tức giận, chỉ vào mặt Lục Ly nói:
- Quả nhiên ngươi rất vô tình, quả nhiên ngươi đối với ta không có một chút tình ý gì, ngươi chẳng qua là thấy ta đáng thương, cho nên mới muốn kết hôn với ta phải không?
- Hả?
Lục Ly có phần bó tay, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hắn bĩu môi nói:
- Chuyện này là như nào? Sương nhi, ta vẫn luôn coi ngươi là muội muội, làm sao có thể thấy ngươi đáng thương chứ?
- Quả nhiên...
Vẻ đùa cợt trong mắt Bạch Hạ Sương càng dày đặc, nàng lau khô nước mắt nói:
- Trong lòng ngươi đã không thích ta, vậy đồ vật miễn cưỡng có được, thì có hạnh phúc gì có thể nói chứ? Hôn sự này... Coi như xong đi.
Giờ khắc này thấy vẻ cô đơn trên mặt Bạch Hạ Sương, đột nhiên Lục Ly có một ít hiểu ra, hắn biết vì sao Bạch Hạ Sương đau lòng như thế, vì sao một mình ở đây uống rượu rồi.
Trên thực tế!
Bạch Hạ Sương rất ưa thích Lục Ly, có thiếu nữ nào không đa tình? Lục Ly từ Thiên Vũ Quốc giết đến Thiên Đảo Hồ, lại từ Thiên Đảo Hồ giết đến Thiên Ngục Thành, từ Bắc Mạc giết tới Lục gia, đi vòng vèo trở thành Bắc Mạc chi chủ.
Mỹ nữ yêu anh hùng!
Mỹ nữ là tài nguyên hiếm có, tự nhiên trở thành đối tượng hâm mộ của vô số đàn ông. Mỹ nữ gặp qua nhiều đàn ông, tự nhiên ánh mắt cũng cao, càng là mỹ nhân tuyệt đỉnh, càng muốn gả cho một vị tuyệt thế đại anh hùng, trở thành đối tượng để vô số cô gái ước ao ghen ghét.
Không thể nghi ngờ...
Lục Ly là anh hùng ở trong lòng rất nhiều người, là một nhân vật truyền kỳ, cộng thêm Thiên Ngục Lão Nhân tính quẻ qua, nói sau này hai tỷ muội sẽ gả cho Bắc Mạc đại đế.
Cho nên, thật ra Bạch Hạ Sương rất ưa thích Lục Ly, nhưng bởi vì chuyện của Bạch Thu Tuyết, nên cho tới bây giờ nàng đều không biểu lộ ra.
Tỷ tỷ bị đóng băng, làm sao nàng có thể cướp đoạt người đàn ông tỷ tỷ yêu mến?
Còn có thái độ của Lục Ly đối với nàng, Lục Ly luôn coi nàng là một nha đầu càn quấy, là em vợ. Chưa bao giờ động tình yêu nam nữ đối với nàng, ánh mắt không có cảm xúc muốn mãnh liệt đoạt lấy và vẻ si mê giống những người đàn ông khác.
Nội tâm của nàng nhận định Lục Ly không thích nàng, lần này Bạch Thu Tuyết và Yên phu nhân khuyên bảo, nàng vừa vui mừng, lại vừa ưu sầu. Không thể nghi ngờ, việc có thể trở thành thê tử Lục Ly là tâm nguyện nhiều năm của nàng, nhưng nếu Lục Ly không thương nàng, nàng gả cho Lục Ly mà nói... Nội tâm khó tránh khỏi buồn tủi.
Quan trọng nhất là, lần này Lục Ly còn muốn cưới Khương Ỷ Linh về, nàng cảm giác mình giống như một đứa nha hoàn đi theo, một món đồ hồi môn vậy. Cho nên nội tâm mới thương tâm phiền muộn, một mình ở đây uống rượu như thế.
Lúc này nghe thấy Lục Ly nói “Ta luôn coi ngươi là muội muội”, nàng lại càng đau lòng tới cực điểm, thiếu chút nữa có ý nghĩ tự tuyệt, tránh cho việc làm khó Bạch Thu Tuyết và Lục Ly.
Sau khi nghĩ thông suốt sự tình, sắc mặt Lục Ly trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Bạch Hạ Sương, để tay lên ngực hỏi chính mình, đến cùng có thích Bạch Hạ Sương hay không?
Nhìn gương mặt như hoa lê đái vũ, Lục Ly nhớ lại lần đầu thấy Bạch Hạ Sương, khi đó còn đang ở Lạc Thần Đảo. Bạch Hạ Sương như chúng tinh phủng nguyệt đi tới, lúc ấy còn xảy ra một ít xung đột.
Không cần nghi ngờ, khi đó Bạch Hạ Sương là nữ nhân xinh đẹp nhất mà Lục Ly gặp qua trừ Lục Linh, lần đầu tiên hắn nhìn thấy khẳng định có tâm động. Thế nhưng sau đó Bạch Hạ Sương nhằm vào hắn mấy lần, khiến hắn có một ít tức giận và phản cảm.
Cho đến cuối cùng, Bạch Hạ Sương chân thành nói áy náy, nói rõ mình thích càn quấy, không phải thật sự muốn gây ra chuyện lớn. Nàng cũng không có thật lòng muốn giết chết người bên cạnh Lục Ly, khi đó Lục Ly mới tha thứ cho nàng, hơn nữa thích tính cách dám yêu dám hận của nàng.
Nếu như không có Bạch Thu Tuyết xuất hiện, có lẽ Lục Ly sẽ thích cô gái mỹ lệ đơn thuần thiện lương này, chỉ vì Bạch Thu Tuyết quá mức xuất sắc, che đậy tia sáng của Bạch Hạ Sương.
Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, Bạch Hạ Sương đơn thuần ngay thẳng hoạt bát, không phải là đặc tính khó có được sao? Nếu như cả đời có thể sống được đơn thuần như thế, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Ánh trăng như nước, chiếu vào gương mặt tuyệt mỹ của Bạch Hạ Sương, tăng thêm một tầng quang huy, làm cho nàng lộ ra vẻ cực kỳ mỹ lệ. Nước mắt trên mặt, càng thêm xúc động nội tâm đàn ông.
Đột nhiên Lục Ly phát hiện, chính mình cũng không phải là không thích Bạch Hạ Sương, mà là bởi vì Bạch Thu Tuyết, nên không dám ưa thích Bạch Hạ Sương. Sợ tạo thành thương tổn đối với hai cô gái như tinh linh, sợ Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết phải chịu sự dằn vặt không thuộc về mình...