Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Được rồi, ta sợ, hay là tỷ ở lại nơi này đi. Tỷ... Tỷ nói chuyện đó có đau nhức hay không, ta nghe nói vô cùng đau, rất đáng sợ.
- Tỷ, không phải năm đó tỷ và đại phôi đản đã làm qua sao? Rốt cuộc loại chuyện đó vui vẻ hay là đau khổ? Hay là... Buổi tối để đại phôi đản với tỷ, một mình ta đi ngủ trước?
“...”
Thoạt nhìn là hai người đang nói chuyện, nhưng thật ra là một mình Bạch Hạ Sương không ngừng nói líu ríu. Bạch Thu Tuyết thì ở một bên lắc đầu cười khổ, thỉnh thoảng trên mặt đẹp sẽ xuất hiện màu đỏ ửng, mặc dù nàng và Lục Ly đã hoan hảo qua một lần, nhưng vẫn là thiếu nữ đơn thuần như cũ, nói đến chuyện đó sẽ xấu hổ.
Bạch Hạ Sương dạo bước ở trong phòng, thỉnh thoảng nói thầm mấy tiếng, Lục Ly ở sau cửa phòng nghe được. Tự nhiên hô hấp trở nên dồn dập vài phần, bị Bạch Thu Tuyết lập tức dò xét được:
- Người nào?
Hai đạo thần niệm quét ra, phát hiện là Lục Ly, hai người đều hơi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mặt hai người đều tự động trở nên ửng hồng, Bạch Hạ Sương mắc cỡ không ngóc đầu lên được, thấy Lục Ly đi tới chuẩn bị cuống quít chạy ra phía ngoài.
- Sương nhi, nàng đi đâu vậy?
Lục Ly kéo Bạch Hạ Sương lại, nếu Bạch Hạ Sương đã chủ động đi đến bên này, làm sao hắn có thể bỏ qua nàng? Chạy tới chạy lui phiền toái, không bằng cùng nhau giải quyết. Nghĩ đến bộ dạng hai tỷ muội ở trên giường, cả người Lục Ly đều kích động đến phát run.
- Ta, ta đi về.
Bạch Hạ Sương hoàn toàn luống cuống, nhìn ánh mắt Lục Ly nóng rực, cánh tay giãy dụa muốn tránh thoát, trở lại tiểu viện của mình.
- Trở về làm gì?
Lục Ly mỉm cười nói:
- Trở về mà nói... Đợi lát nữa ta lại phải đi qua tìm nàng. Nàng đã tới, vậy ba người chúng ta cùng uống một chén, tán gẫu mấy câu là được.
Nghe Lục Ly nói như thế, Bạch Hạ Sương suy nghĩ hay là ở lại. Nàng hơi sợ một mình đối mặt Lục Ly, lúc này có tỷ tỷ ở đây, Lục Ly lại nói chẳng qua là uống rượu tán gẫu, dĩ nhiên an tâm không ít.
Bạch Thu Tuyết liếc mắt trừng Lục Ly một cái, nàng nhìn ra quỷ kế của Lục Ly, thế nhưng nàng chỉ đỏ mặt ngược lại không nói gì, Lục Ly bảo thị nữ đưa lên một bàn rượu và thức ăn.
- Nào, hai vị phu nhân, ta kính các nàng một chén!
Lục Ly cầm lấy cánh tay hai người, để các nàng ngồi xuống cạnh bàn, rót đầy chén rượu, nét mặt trang nghiêm nói:
- Hai vị phu nhân, những năm này các nàng cực khổ, để các nàng chịu tủi hờn rồi, nhất định sau này Lục mỗ sẽ bù đắp thật tốt cho các nàng.
Lục Ly ăn nói nghiêm chỉnh, biểu cảm nghiêm túc, nhất thời khiến Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương giật mình, cuống quít bưng chén rượu lên. Lục Ly một ngụm uống xong, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người, hai người chỉ có thể uống cạn.
- Hai vị phu nhân rộng lượng!
Lục Ly lại rót đầy cho hai người lần nữa, ánh mắt nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Thu tuyết, những năm qua để nàng trong băng phòng chịu khổ, ta kính nàng một chén.
Bạch Thu Tuyết hé miệng cười một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười uống một ngụm cạn sạch, sau đó Lục Ly lại nhìn sang Bạch Hạ Sương nói:
- Sương nhi cũng cực khổ rồi, một mình ở Ngọc Long Tuyết Sơn, lẻ loi hiu quạnh, nào ta kính nàng.
Trong lúc nói chuyện, vài chén rượu đã đi xuống bụng, hai tỷ muội không có năng lực uống giống Khương Ỷ Linh, vài chén rượu đi xuống mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt mê ly, thấy vậy tim Lục Ly đập thình thịch.
- Bắt đầu từ hôm nay, hai vị phu nhân đã gả cho Lục Ly ta rồi, hi vọng sau này chúng ta có thể đồng cam cộng khổ, cùng nhau cố gắng, xây dựng nhà của chúng ta thật tốt. Nếu như vi phu có chỗ nào không tốt, hi vọng sau này hai vị phu nhân thông cảm nhiều hơn. Nào, hai vị phu nhân, ta lại kính các nàng...
- Nhà ta chỉ có mình ta là con trai, cho nên sự tình sinh sôi hậu đại, phải hi vọng hai vị phu nhân tận tâm tận lực nhiều hơn, nào, uống cạn chén này!
“...”
Thái độ Lục Ly khác thường, nét mặt trang trọng, miệng đầy lời quan cách, khiến Bạch Hạ Sương giật mình. Bạch Hạ Sương tâm tư đơn thuần, đâu nghĩ được nhiều như vậy, trong khoảng thời gian ngắn bị Lục Ly rót cho mười mấy chén.
- Khúc khích.
Bạch Thu Tuyết ở một bên nghe thấy buồn cười, nàng thông minh như vậy có thể không biết mưu đồ của Lục Ly sao. Thế nhưng tối nay là ngày vui, tâm tình nàng rất không tệ, nên không có nói toạc ra quỷ kế của Lục Ly.
Sau khi uống xong mười mấy chén, Bạch Hạ Sương có một chút say rồi, mí mắt nặng nề, rất nhanh đã dựa vào bàn ngủ thiếp đi.
- Thành công!
Lục Ly vui mừng, chuốc say Bạch Hạ Sương thì chuyện tốt tối nay mới có thể thành, ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Thu Tuyết nói:
- Thu Tuyết, Sương nhi say rồi, đỡ nàng lên giường đi.
Bạch Thu Tuyết không động tới, nhu tình vạn chủng nhìn chăm chú Lục Ly nói:
- Lục lang, ngươi ôm Sương nhi lên giường đi, ta đi sang một gian phòng khác nghỉ ngơi. Ngươi... Phải đối đãi thật tốt với Sương nhi, phải bảo vệ nàng.
Lục Ly vất vả lắm mới bố trí tốt bố cục, làm sao có thể để Bạch Thu Tuyết chạy đi?
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, đứng dậy trực tiếp ôm lấy Bạch Thu Tuyết, mang nàng đến trên giường. Nhìn bộ mặt thiếu tự nhiên khó nhịn của Bạch Thu Tuyết, hắn nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Muốn chạy? Đâu có dễ dàng như vậy!
Tiếp theo Lục Ly lại ôm lấy Bạch Hạ Sương, thế nhưng lại để cho nàng ngủ ở bên trong, đắp kín mền cho nàng. Đêm dài từ từ, giờ khắc này không vội được...
- Lục lang, tắt đèn đi.
Bạch Thu Tuyết tự biết không cách nào thoát khỏi ma trảo của Lục Ly, chỉ có thể đỏ mặt nhìn Lục Ly nói. Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Nàng là phong cảnh đẹp nhất trên đời này, cảnh đẹp như thế tự nhiên phải thưởng thức thật tốt, nếu không đó chính là phí của trời.
Bạch Thu Tuyết còn muốn nói gì nữa, thân thể Lục Ly đã cúi xuống, miệng rộng mút lấy đôi môi hồng của Bạch Thu Tuyết. Đồng thời một cánh tay nhẹ nhàng kéo đai lưng của nàng, không khí trong phòng nhất thời trở nên mập mờ...
Dưới ánh nến, mỹ nhân trong ngực như ngọc, trên mặt đẹp lộ ra một vòng thẹn thùng cùng vui thích, để người ta nhìn thấy thần hồn điên đảo.